NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 42

buồn, Hạ khóa xe trước nhà thầy, ra biển, ấn chân trần trên cát ướt và chờ
những cơn sóng vuốt ve, mơn trớn dưới chân. Sóng biển thường cuốn trôi
những dấu chân buồn trên cát chứ không xóa tan được nỗi buồn sâu kín
trong tâm hồn của Hạ. Vì thế, tâm nguyện không để cái buồn mênh mông
trong tâm trí, và không để trái tim khống chế lý trí sáng suốt không phải là
việc dễ dàng. Hạ còn ghi danh học thêm Anh Văn ở trường Kim Yến với
Anh và một số con gái trong lớp 12C. Dù học chăm và tranh nhau từng
điểm như thế nào chăng nữa, bọn con gái không quên rủ nhau đi vòng vòng
sân quần vợt để nhìn những người đánh banh trước khi vào lớp. Mỗi buổi
chiều, phố biển thường có những cơn mưa, vậy mà mấy đứa không hề bỏ
thói quen lội bộ xung quanh sân quần vợt. Mặc cho nước mưa rơi, cả bọn
xăn quần, che dù và lội nước. Hơn bao giờ hết, Hạ yêu thật nhiều cái tuổi
mình đang có. Bạn bè hồn nhiên ngây thơ với những mối tình bạn, tình yêu
nhẹ nhàng cao thượng. Tất cả đều là những kỷ niệm mà trong các lưu bút,
bọn Hạ thường ghi:
“Kỷ niệm không là gì khi thời gian bôi xóa
Kỷ niệm là tất cả khi lòng ta muốn ghi”
Hay là:
“Cái gì cũng mất
Cái gì cũng qua
Duy chỉ có kỷ niệm là còn lại mãi mãi”

***

Nỗi buồn vẫn còn trong Hạ, cho dù Hạ cố quên đi. Thời gian này Hạ
không muốn nghĩ đến những buổi dạ vũ hay “Ma ti nê”, không muốn nghĩ
đến cánh tay run hay nhìn người nào đó nhảy với bạn gái của anh ta nữa,
Hạ đã dồn thời gian cho việc học của mình.
- Hạ uống sữa rồi đi ngủ đi. Khuya rồi.
Má đứng bên cạnh bàn học, chờ Hạ xếp sách vở. Hạ nài nỉ:
- Để con học thêm chút nữa. Ngày mốt con có bài kiểm tra rồi.
Má phàn nàn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.