NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 99

Hôm nào Hạ cũng được ăn bánh dư và chờ Đoan Hạnh ra về mới đi ngủ.
Càng buôn bán, hai đứa càng tròn trịa như hột mít vì càng ngày bánh ế
nhiều hơn tiền lời. Vì uổng công sức bỏ ra, hai đứa cố ăn cho bằng hết bánh
ế để “trả thù”. Hình ảnh “tuổi hoa, tuổi ngọc” của Vy từ từ biến mất sau
những lần ăn bánh ế. Hình ảnh nữ sinh trung học trong tà áo dài trắng ngày
xưa của Đoan Hạnh cũng tan biến như hình ảnh của Vy. Hai đứa bây giờ
thực sự trở thành hai em “bé bự”, nếu không nói là bự quá xá! Có hôm vì
bán quá khuya, Đoan Hạnh phải ở lại ngủ với chị em Hạ. Vậy là ba đứa có
dịp đấu láo với nhau suốt cả đêm.
Nằm trong bóng tối Hạ lên tiếng:
-Sáng mai hai đứa muốn ăn sáng thì dậy chiên cơm ăn mà đi học.
Hôm nay còn ít cơm dư. Ta không ăn sáng đâu, nhường cho hai đứa mi đó!
Thấy cả hai im lặng nên Hạ hỏi tiếp :
- Mi có thường ăn sáng không Hạnh?
Đoan Hạnh bốc khoác:
-Tau có ăn sáng chứ! Một là tau ăn sáng như phở, hủ tiếu hay bún bò,
hai là nhịn đói chứ không thèm ăn cơm chiên đâu. Mà tau thường nhịn đói
hơn là ăn sáng!
Hạ và Thảo Vy cười rũ rượi:
- Đúng mà! Mi là người “khoái ăn sang” nên sáng nào cũng ăn
khoai.
Những buổi tối như thế, ba đứa không hề hỏi hay nhắc gì đến chuyện ngày
xưa, chuyện trước ngày ba mươi tháng tư năm 1975. Hình như mỗi đứa đều
sợ khơi lại niềm đau buồn của sự mất mát.
Hạ nhớ những buổi đưa đón của Vân và Hạnh trước cổng
trường và tình yêu ngọt ngào của hai người mà cảm thấy xót xa. Sau di tản,
Vân biệt tin đã khiến cánh hoa “pensée” ngày nào trở thành cái gai “chia
cách”. Còn Đoan Hạnh dần dà quen với hoàn cảnh cực khổ và tìm vui với
những chuyện tếu lâm tự đặt ra.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.