NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 1198

rối loạn trong lòng cũng không muốn nghĩ đến, giờ đã bay sạch. Nam Cung
Sanh kinh ngạc quay đầu đi, định giễu cợt nàng hôm nay nói câu cảm ơn
này rất nhiều lần, nhưng đúng lúc đập vào tầm mắt ánh mặt trời chiếu rọi
vào mắt nàng loé lên những tia sáng tương tự làm cho con người ta không
rời nổi mắt, không thốt nổi một lời nào.

“Thật đẹp quá đi” Tiêu Tử Y nhìn hoàng hôn, cười thở dài.

“Đúng vậy ha, thật đẹp mắt quá đi” Nam Cung Sanh cũng nhìn Tiêu Tử

Y nói.

“Aizz, Hoàng hôn đẹp vậy cuối cùng mới biết đuổi theo mặt trời lặn là

loại tâm tình gì” Tiêu Tử Y cười bảo. “Đúng rồi, nhớ lúc nào đi học phải
bảo Thái Tam Quốc giảng về điển tích này, phải nhớ kỹ mới được” Nàng
vừa nói vừa lôi cuốn sách nhỏ trong người ra, tìm mãi cũng không tìm được
than củi mang theo người đâu.

“Đây:” Nam Cung Sanh rút một mẩu than củi bên cạnh đưa cho, ngoài

ngòi bút lộ ra ngoài thì trên cán bút được bọc rất tỉ mỉ, không làm bẩn tay
được.

Tiêu Tử Y dương dương tự đắc nhìn kỹ chiếc bút than củi tự làm, sau đó

mới cúi đầu viết xuống chuyện cần nhớ vừa rồi.

“Đây trả lại cho anh nè” Tiêu Tử Y viết xong, đem bút trả lại cho Nam

Cung Sanh, ngay lúc đó hắn nhìn về hướng dưới điện cách đó không xa.
Theo tầm mắt hắn nhìn lại, Tiêu Tử Y thấy buồn bực là có nhiều cung nữ,
thái giám hình như đang đi tìm kiếm gì đó khắp nơi vậy.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định là không thấy nàng nên mới đi tìm

nàng. Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên nhìn mặt trời còn chưa lặn hết, có chút
không nỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.