NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 1509

Tiêu Tử Y cười khổ ăn ngay nói thật bảo, ‘Phụ hoàng, đó là Tử Y cảm

thấy ít ra ngoài cánh cửa để tranh hiềm nghi thì tốt hơn ạ” Nàng biết rõ
hoàng đế tuyệt đối có thể phân biệt được lời nói thật hay giả dối, vì thế
cũng cứ thấy gì thì nói cái đó. Thật ra thì nàng còn không phải vì thân thế
của mình mà thấy chẳng còn mặt mùi nào tới gặp ông nữa hay sao. Tiêu Tử
Y tràn đầy cảm xúc, lời nói pha trộn chút đắng chát.

Hoàng đế còn tưởng là nàng đau đầu vì chuyện Tiêu Cảnh Dương, khẽ

mỉm cười nói, “Không sợ, chuyện Cảnh Dương trẫm hiểu rất rõ, sợ là
những kẻ khác ngồi không yên, cứ rải ít lời đồn thôi”

Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên nhìn về phía đôi mắt yêu thương của hoàng đế,

không xác định được đâu là thật giả. Nàng dứt khoát cũng không nghĩ nhiều
thêm nữa, nói thẳng, “Phụ Hoàng à, con muốn đi săn”

Hoàng đế bị bất ngờ kêu khẽ một tiếng, hơi nhổm người dậy.

Tiêu Tử Y thấy động tác của hoàng đế chậm chạp, vội vàng xông lại phía

trước định dìu ông, lại bị ông ngăn lại.

“Ha ha. TRẫm đâu phải đến nỗi không ngồi dậy được chứ. Hay là cùng đi

săn xem sao” Hoàng đế cười ha hả nói.

Tiêu Tử Y len lén cau mày lại, không rõ có phải ánh sáng ở đây có vấn đề

hay không, nàng có cảm giác, cảm thấy sắc mặt hoàng đế không được tốt
lắm. Hơn nữa chỉ cần xem ông đứng dậy thôi đã thấy tốn sức thế nào rồi,
căn bản không cách nào tưởng tượng nổi ba ngày sau ông sẽ cười ngựa đi
săn như thế nào nữa. Nhưng theo lời Đàm Nguyệt Li nói, thì buổi đi săn
này đã như là hoạt động cố định rồi. “Phụ hoàng à, Tử Y trong cung ngẩn
ngơ đến buồn bực rồi, muốn đi dạo bên ngoài chơi thôi mà!” Tiêu Tử Y
phủi nhẹ dự cảm trong lòng đi, đi đến trước ghế hoàng đế nằm. Tại cái ao
đó có một lan can đá cẩm thạch, Tiêu Tử Y dựa vào đó, cúi xuống nhìn lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.