NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 255

toàn bộ được hoàng tộc bao hết từ trên xuống dưới, điện khác đều vắng
ngắt, chỉ có một hai gã đạo sĩ trông coi.

Tiêu Tử Y dạo qua Văn Xương đế quân là thần thi cử, tài thần văn võ phù

hộ mọi người phát tài, sau đó đến điện thờ năm ôn thần trừ ôn khử tật, sách
tóm tắt kỳ thật cũng không khác lắm, nhàm chán, đi vào chỗ sâu bên trong
miếu. Đi dọc theo các tấm bia khắc rải rác, chỉ chốc lát sau liền đến một
mảnh rừng bia.

Tiêu Tử Y hít thật sâu một hơi không khí trong lành, cuối cùng đem đầu

óc bị đàn hương hun đến có chút mơ hồ cho thanh tỉnh một chút, thoải mái
duỗi thắt lưng mỏi nhừ.

“Thực nhàm chán, sớm biết thì đã không tới.” Tiêu Tử Y nhìn lên bầu

trời bao la xanh thẳm xanh thẳm, khẽ thở dài.

“Vậy đừng đến.” Một thanh âm khàn khàn đột ngột vang lên, làm sợ tới

mức Tiêu Tử Y thiếu chút nữa không đứng vững.

“Ai?” Tiêu Tử Y cảm thấy cái thanh âm này nàng khẳng định đã nghe

qua, chỉ là không kịp phản ứng.

Nhìn một bóng người không lớn không nhỏ từ bìa rừng đi ra, Tiêu Tử Y

nhẹ nhàng thở ra. Thì ra là Tiêu Sách đang ở kỳ vỡ giọng, cũng đúng, trừ
hắn ra còn ai có thể có thanh âm đặc biệt như vậy? Tiêu Tử Y nhìn Tiêu
Sách vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch nhẹ cười trêu nói: “Ngươi không
phải cũng trốn tới đây chứ?”

“Hừ, không phải, ta đã xin phép riêng phụ hoàng, đi ra các tấm bia khắc ở

đây.” Tiêu Sách chắp tay sau lưng nói, cổ họng vỡ giọng thật giống như
thanh âm mài trên giấy nhám, làm cho Tiêu Tử Y không khỏi nhíu nhíu
mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.