NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 256

Động tác nhỏ của nàng không tránh được ánh mắt Tiêu Sách, làm cho

hắn càng thêm khó chịu tới gần vài bước, gia tăng thanh âm nói: “Làm sao
vậy? Có phải hay không cảm thấy thanh âm của ta thực chán ghét? Không
thích nghe?”

Tiêu Tử Y bên cạnh nhìn Tiêu Sách tức giận lan tràn trên mặt, phát hiện

dưới mặt nạ hắn cứng rắn giả vờ thành thục thật ra vẫn là tư tưởng trẻ thơ.
Lòng của nàng mềm nhũn, biết đại khái khi hắn cùng người khác tiếp xúc
cũng phát hiện thanh âm mình của chói tai. Thiếu niên kỳ vỡ giọng đều sẽ
cảm giác có chút tự ti, nàng còn nhớ rõ cùng nàng lớn lên có một nam sinh
ở thời kỳ vỡ giọng cơ hồ một câu cũng không nói, sợ bị người cười nhạo.

Bất quá cũng khó được Tiêu Sách hắn còn có thể đúng lý hợp tình hỏi

người khác thanh âm của hắn có phải hay không rất khó nghe. Quả thật rất
khó nghe. . . . . .

Tiêu Tử Y thở dài, hồi đáp: “Không phải, là ta đang đau đầu lát nữa nếu

bị người phát hiện, nên thêu dệt lý do như thế nào.”

“Hừ, ngươi mới là trốn tới!” Tiêu Sách hừ mũi một tiếng, nhưng địch ý

với Tiêu Tử Y lại giảm bớt vài phần. Hắn nhìn nhìn thần sắc khó xử trên
mặt Tiêu Tử Y, do dự trong chốc lát, rốt cục thì thào nói: “Kỳ thật ngươi chỉ
cần nói một tiếng với phụ hoàng là có thể không cần đi chịu phần tội kia.”

“A?” Tiêu Tử Y lúc này là quả thật ngây người, nguyên lai hắn nói xin

phép là nói thật?

Tiêu Sách khinh thường liếc nàng một cái, tầm mắt chuyển hướng một

tấm bia khắc trước mặt bọn họ, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng
phụ hoàng thật sự tin tưởng loại cầu thần bái Phật này có thể phù hộ quốc
thái dân an? Nếu phụ hoàng nói như vậy, vậy đó không phải phụ hoàng ta
kính ngưỡng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.