NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 648

nói quá lên. Đồng thời nàng cũng để ý thấy tiếng Hán của Diệp Tầm không
lưu loát lắm, nói chuyện cứ nhấn rõ từng chữ từng chữ một.

“Oách á?” Bé Diệp Tầm không hiểu lặp lại, cái từ này có ý gì vậy cà?

“À, chính là ý tốt nhất đó mà” Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo, vỗ vỗ đầu bé.

Ngoan quá đi, hẳn là một cậu bé rất ngoan.

“Vì sao…..dám xem ta?” Diệp Tầm cố ý yêu cầu Tiêu Tử Y trả lời rõ

ràng cho bé, “Ai cũng …đều nói đôi mắt của ta…là bị nguyền rủa. Ai
cũng…Ai cũng không dám nhìn thẳng vào ta” Diệp Tầm khó khăn tìn từ
ngữ Hán để diễn tả cách nói không được thuần thục cho lắm.

Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, bị nguyền rủa sao? Đây là ai giải thích thế chứ? Sao

phong kiến mê tín dị đoan vậy cà!

Tiêu Cảnh Dương bất đắc dĩ giải thích bảo: “Nó…À, Diệp Tầm bị bọn

người trong tộc gọi là âm dương yêu đồng. Nói là có thể mang tai hoạ đến
cho họ. Vì vậy ai cũng không chịu nói chuyện với bé, cũng không dám nhìn
bé”

Kỳ thực việc này Tiêu Cảnh Dương thấy cũng không vấn đề gì, phụ

hoàng không tin thần phật, mà từ nhỏ hắn cũng không mê tín gì cả. Hơn
nữa triều Đại Chu cùng các quốc gia lân cận giao dịch với nhau đã lâu, các
loại người kiểu gì cũng đã từng tiếp xúc, cũng không thấy có chút khác
thường.

Tận đáy lòng Tiêu Cảnh Dương, thậm chí còn khinh bỉ người mọi rợ Đột

Quyết sùng bái mê tín. Cứ đem tai hoạ nhân gian trốn tránh đổ hết lên đầu
một đứa trẻ.

Sau khi Tiêu Tử Y nghe vậy lại càng thêm đau lòng Diệp Tầm, nàng ngồi

xổm xuống nhìn thẳng vào hai mắt bé, nhìn một bên con ngươi màu đen
một bên con ngươi màu xanh nghiêm túc nói: “Vì sao không dám nhìn chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.