NHÀ VĂN NỮ NGUYỄN NGỌC TƯ - Trang 9

gởi một độc giả, Nguyễn Ngọc Tư cho biết chưa từng đọc Võ Phiến, chẳng
hạn).
Một đặc điểm của Nguyễn Ngọc Tư là hình như cô đã chớm thấy sự khác
biệt giữa cô – như một nhà văn – và những người khác (chẳng hạn như
trong Một Mái Nhà, Nguyệt - Người Bạn Không Biết Viết Văn). Đây là
một điềm tốt nhưng cũng là một dấu hiệu nguy hiểm. Tốt vì cô ý thức trách
nhiệm (trong chừng mực nào đó) của mình, nhưng nguy hiểm vì nó có thể
gây một tự giác quá độ về chỗ đứng của cô – như một nhà văn – đối với xã
hội. Nhà văn, theo tôi nghĩ, vừa phải đứng trong vừa phải đứng ngoài dòng
cuộc sống. Song Nguyễn Ngọc Tư lại có vẻ thành thật tiếc nuối cuộc sống
bình dị của những người không viết văn. Đặt vấn đề cách khác, những nhà
văn trẻ Việt Nam như Nguyễn Ngọc Tư, từ trước đến giờ vẫn sống với cái
bẩm sinh của mình, sẽ ra sao khi biết được nhiều hơn về văn đàn (thế giới),
khi ý thức hơn “nghề văn” của nhà văn? Đó là những câu hỏi lớn, định đoạt
chỗ đứng tương lai của nhà văn đó trong khu vườn văn học.
Một cái “bệnh” của những người viết trẻ bây giờ là mặc cảm (hay đua đòi)
phải dùng một bút pháp mới, mô tả xã hội tân thời (thường được xem như
đồng nghĩa với lối sống thị thành), đôi khi phải làm ra vẻ biết nhiều, học
rộng. Nguyễn Ngọc Tư không cần “làm dáng” kiểu ấy. Cái mới trong văn
Nguyễn Ngọc Tư chính là cái cũ, cái lạ ở cô là tài khui mở những sinh hoạt
thân thuộc trước mắt. Nguyễn Ngọc Tư không “vén màn” cho người đọc
thấy cái chưa từng thấy, cô không dẫn dắt ta khám phá những ngõ ngách
của nội tâm mà ta chưa từng biết (một điều cũng rất cần, nhưng để những
nhà văn khác). Cô chỉ đưa ra một tấm gương rất trong, thật sáng, để chúng
ta nhìn thấy những sinh hoạt, tình tự rất thường. Và qua đó, lạ thay, như
một tiếng đàn cộng hưởng, ta khám phá cái phong phú của chính đời ta.
Tuổi trẻ của Nguyễn Ngọc Tư làm người đọc vừa mong đợi, vừa âu lo.
Mong rằng tài năng của cô sẽ chín ra, sẽ lớn thêm. Nhưng lo rằng, với tuổi
đời, giọng văn tươi mát đó sẽ không còn thích hơp với những đề tài có gam
màu sậm hơn. (Nhưng khoảng cách hai năm, từ Ngọn Đèn Chưa Tắt sang
Giao Thừa, sự tiến bộ của cô – đúng ra là sự thích ứng với kinh nghiệm
sống của cô, buồn hơn, thâm thúy hơn – làm người đọc hi vọng).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.