NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 1183

cảm thấy bứt rứt không yên, liền trở về nhà sắm đồ hành lý từ biệt mẹ ra đi,
quyết xuống Lâm An báo thù cho họ Nhạc.

Đi được vài ngày vừa đến Liệt Phong sơn trời đã gần tối nên phải tìm

chỗ nghỉ chân. Chàng chạy đến phía trước chợt thấy trong đám rừng xông
ra một người mình cao hơn trượng, tuổi không đầy hai mươi, mặt vàng như
củ nghệ, đầu đội bao cân, mình mặc áo màu xanh, tay cầm đông côn, vừa
trông thấy Đổng Diệu Tông đi tới, người ấy trợn mắt, quát:

- Hãy nộp tiền mãi lộ đây cho mau.

Diệu Tông vùng cười ngất, nói:

- Ông bạn muốn gì?

Người ấy gằn giọng:

- Hãy nộp tiền mãi lộ cho ta, đừng đánh trống lảng mà thiệt mạng đấy.

Diệu Tông lại cười gằn, nói:

- Ngươi chiếm dụng con đường này lúc nào mà ta không biết, tại sao

hôm nay ngươi lại đòi tiền mãi lộ?

Người ấy trầm giọng:

- Hừ, khắp hết mọi nẻo đường trong thiên hạ chứ chẳng gì là con đường

này, hễ gặp ông là phải nạp tiền ngay, nếu không thì chớ hòng đi qua.

Diệu Tông nói:

- Ngươi nhè ta mà hỏi tiền mãi lộ, chẳng khác nào đi gãi đầu cọp. Thôi

để ta cho ngươi 'nếm mùi cây xoa này cho biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.