NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 128

Gặp khi gấp rút như bị địch công kích bất ngờ hay tràn đến bủa vây tứ bề
thì lúc ấy thời gian đâu mà lập trận thế? Vậy phép dùng binh cốt phải cần
mẫn, lanh trí, lanh mắt, tùy lúc tùy thời mà biến hóa vô lường.

Lúc đầu Tông Trạch nghe không bằng lòng lập luận của Nhạc Phi, nhưng

khi nghe chàng trình bày một hồi, quan Lưu Thú gật đầu khen phải và nói:

- Quả là tài thế an bang, đáng mặt rường cột nước nhà. Lưu Tiết Đạt thật

có mắt tinh đời, xét người chẳng sai. Nhưng có một điều đáng tiếc là hiền
khiết ra ứng thí khoa này rủi ro quá. Phải chi hiền khiết để ba năm nữa sẽ
ra, hay ra trước đây ba năm thì phúc cho nhà nước và tốt cho hiền khiết biết
bao nhiêu.

Nhạc Phi nghe nói lấy làm ngạc nhiên, chàng chẳng hiểu nguyên do thế

nào vội hỏi:

- Đại nhân nói thế nghĩa là gì? Tiểu sinh ngu muội không hiểu gì cả, xin

đại nhân vui lòng giải thích cho tiểu sinh rõ.

Tông Trạch nói:

- Điều ấy làm sao hiền khiết hiểu thấu. Nguyên trước đây mấy ngày, có

Tiểu Vương Lương Sài Quế đến đây triều kiến thiên tử và tuyên bố với mọi
người rằng khoa này người quyết ra tranh chức Võ trạng. Y vốn dòng dỗi
Sài Thế Tông nhà Châu là Sài Vinh, bạn thân thiết với đức Thái Tổ thánh
triều ta, lâu nay y nhậm chức Phan Vương ở tỉnh Điền Nam thuộc châu
Nam Ninh nên triều đình kiêng nể Tiểu vương lắm.

Khoa này, thánh thượng đã xuống chỉ sai bốn vị giáo khảo, một là Thừa

tướng Trương Bàng Xương, hai là Binh bộ Đại Đường Vương Đạt, ba là
Hữu Quân Đô đốc Trương Tuấn và bốn là lão đây. Sài Quế hay được tuy
nhiên ấy vội sắm bốn phần lễ vật rất hậu và viết bốn bức thư mang đến cho
các vị giám khảo để chấm cho ông ta đậu chức Võ trạng lần này. Ba vị kia
đều thâu nhận lễ vật cả rồi và quyết khoa này để cho Sài Vương giật giải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.