NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 1297

Nghĩ rồi, đứng phắt dậy, lén chạy ra phía sau dinh, ngặt vì chàng không

thuộc đường, quen nẻo, nên không biết phải thoát ra ngả nào cho tiện.

Còn đang ngơ ngác, bỗng nghe phía trước có quân canh đi lại. Ngũ Liên

hoảng kinh, ngó thấy phía bên tả có chỗ bờ tường không cao lắm bèn rón
rén trèo qua. Té ra chỗ ấy là một vườn hoa rất lớn, bốn phía đều có đền đài,
lầu các Ngũ Liên bước nhanh vào trong xó hè ngồi nấp, bỗng thấy phía sau
có ánh đèn rọi tới, chàng phải lẻn vào trong nhà.

Vào trang, Ngũ Liên thấy bàn ghế rất sang trọng, trưng bày lộng lẫy. Còn

đang xem xét, bỗng nghe phía ngoài có tiếng người nói chuyện và đi vào.
Ngũ Liên bí thế phải chui nấp dưới gầm giường.

Giây phút sau đó ba người bước vào, người đi trước là Quận chúa Thoại

Tiên, đi sau có hai con a hoàn xách đèn. Quận chúa vào ngồi ngay giữa
phòng, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, có lẽ nàng vừa ở tại miếu đường
cúng tế về nên mới sầu thảm đến thế.

Con a hoàn bước tới khuyên nhủ:

- Xin Quận chúa hãy bớt bi thương, Vương gia đã chết rồi dù Quận chúa

có khóc cho lắm cũng không sống lại được Tôi được biết con Tây Vân tiểu
muội độc ác lắm. Mới hôm trước đây hắn bắt được một viên Tống tướng
đẹp trai, muốn để làm chồng, nên chẳng chịu giải đến cho Vương gia, vì
vậy Vương gia tức mình ra trận đến khi Vương gia đuối sức kêu nó ra trợ
chiến nhưng nó làm ngơ không chịu ra nên Vương gia mới bị hại như vậy
Nay Quận chúa có khóc cũng chẳng ích gì. Chi bằng lo kế báo thù thì hay
hơn.

Quận chúa nghe nói tức giận, nghiến răng nói:

- Ta sẽ tâu cho chúa công hay, rồi phân thây xé thịt con tiện tỳ ấy ta mới

hả dạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.