NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 1299

Ngũ Liên nói:

- Nàng nói rất phải, thôi, để ta phân tỏ minh bạch cho mà nghe.

Dứt lời, chàng buông Quận chúa ra rồi đứng dậy mặc quần áo lại. Quận

chúa liếc thấy Ngũ Liên tướng mạo khôi ngô, nước da bánh mật, hình dung
tuấn tú, cốt cách phi phàm. Đang tuổi dậy thì, nàng cũng cảm thấy trái tim
rung động, song vẫn dằn tâm đứng phắt dậy, rút gươm ra lướt tới toan chém
Ngũ Liên và gằn giọng nói:

- Ngươi là ai, dám cả gan vào phủ hãm hiếp ta? Nếu nói không minh

bạch, ta quyết liều sống thác với ngươi.

Ngũ Liên dịu giọng, nói:

- Xin Quận chúa bớt giận, tôi đây chẳng phải là người nào, vốn là đại

tướng Ngữ Liên ở bên dinh Tống, hôm trước ra trận bị con Tây Vân tiểu
muội dùng phép yêu bắt đem về đây, tôi quyết liều sống chết, song hắn lại
sai con thị tỳ đến dụ tôi ưng làm vợ chồng với thị.Tôi thấy thị không kể gì
mối thù cha, tham lam điều dâm dục nên ý không muốn, nên mượn cớ trả
thù cho Tùng Thiện rồi tôi sẽ ưng. Bởi có đòi phải ấy nên hôm trước lệnh
tôn bại trận, Tây Vân chẳng tiếp ứng, cố làm cho lệnh tôn không còn con
đường sống. Hôm nay, tôi có ý trốn thoát, không ngờ lại đi lạc vào đây gặp
Quận chúa, thiệt quả là lương duyên trời định, nay Quận chúa đã thất thân
với tôi rồi, có nói ra cũng không tốt, chi bằng kết nghĩa với nhau, tôi sẽ giết
Tây Vân tiểu muội rồi chúng mình dắt nhau về đầu Tống. Như vậy Quận
chúa đã trả được thù cha mà còn vẹn chữ lương duyên có phải vẹn toàn
không?

Ngũ Liên thuyết cho một hồi. Quận chúa cứ việc lặng thinh, cúi đầu nghe

và suy nghĩ: "Hắn ta nói có lý lắm".

Nghĩ rồi liếc nhìn Ngữ Liên đoán biết người này không phải bậc tầm

thường, thế nào ngày sau cũng nên trang lương đống, huống chi nay Kim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.