NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 263

Thời gian trôi qua, nếu chẳng có việc chi khác thường xảy đến thì với tài

phòng thủ của Lý Can và Tông Trạch tại bờ sông Hoàng Hà, Ngột Truật
không thể nào đưa quân qua sông nổi. Nhưng lòng trời đã định cho giang
san nhà Tống phải nghiêng ngửa, sinh linh Trung Nguyên phải chịu một
phen binh lửa, khốn khổ tiêu điều nên trong lúc xuân sang mà gió bấc đột
nhiên thổi lên cuồn cuộn suốt ngày đêm không ngớt, lạnh lẽo thấu xương.

Quân Phiên là dân miền Bắc nên quen khí lạnh, thế mà đã mặc khôi giáp

bằng lông cừu còn run rẩy huống hồ quân Trung Nguyên sống trong xứ ôn
đới nay lại gặp phải thời tiết lạnh lẽo lạ thường như vậy làm sao chịu nổi?
Vì vậy quân Trung Nguyên bị nứt da, chết cóng rất nhiều.

Suốt ngày đêm gió bấc vẫn thổi vi vu, mưa phùn lắc rắc mây che vần

vũ,lạnh đến teo gan héo ruột làm cho nước sông Hoàng Hà đóng băng lại
dày trên hai thước.

Ngột Truật ngồi trong ngưu bì trướng thấy khí trời lạnh lẽo khác thường,

ước chừng lạnh hơn giữa mùa đông bên Phiên quốc bèn hỏi quân sư:

- Nghe nói khí trời Trung Nguyên ôn hòa lắm, sao nay lại lạnh dữ vậy?

Quân sư Hấp Mê Xi nói:

- Lẽ thường thì phía bắc lạnh lẽo, phía nam ấm áp, hơn nữa từ khi tôi

được biết đến giờ chưa từng nghe Trung Nguyên lạnh dữ như thế này. Hay
là trời giúp cho chúa côgng đây cũng nên.

Ngột Truật nghe nói lấy làm lạ:

- Trời lạnh thấu xương tại sao quân sư lại bảo là trời giúp? Hấp Mê Xi

nói:

- Trong lúc này trời lạnh chừng nào thì tốt chừng ấy. Tôi đã từng xem sử

Trung Nguyên có đoạn chép về sự tích Quách Ngạn Oai dấy binh muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.