NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 303

Khương Vương ngồi trên lưng ngựa cũng như ngồi trong đám sa mù

không dám mở mắt ra chỉ nghe bên tai gió lướt qua ào ào.

Độ một canh giờ sau con ngựa đã vượt khỏi sông nhảy phóc lên bờ cất

vó chạy riết một hồi nữa. Khi tới chỗ đám rừng rậm, bỗng con ngựa
nghiêng mình trút Khương Vương xuống đất rồi chạy biến vào rừng mất
dạng.

Khương Vương nhìn theo ngựa cất tiếng than:

- Thần mã ôi! Ngươi đã có lòng độ ta đến đây, sao ngươi chẳng ráng sức

thêm một vài dặm nữa, lại bỏ ta giữa chốn rừng sâu như vậy?

Khương Vương than thở hồi lâu rồi thả bộ đi lần tới mé rừng, bỗng thấy

có một tòa cổ miếu phía trước có tấm biển đề năm chữ lớn bằng vàng.
Khương Vương lẩm nhẩm đọc:

- “Thôi Phù Quân thần miếu”.

Khương Vương bước vào miếu lại thấy một con ngựa bằng đất hình dạng

giống hệt con ngựa chở mình đi khi nãy, mình mẩy lông lá đều ướt đẫm.
Khương Vương nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ con ngựa này đã đưa ta qua sông được sao? Nghĩ đoạn liền cất

tiếng nói:

- Con ngựa này bằng đất mà xuống nước lại không rã hay sao?

Vừa nói dứt lời, bỗng thấy con ngựa rã rời sụm xuống đất nát tan. Thấy

thế Khương Vương than thở chẳng cùng rồi bước tới giữa bàn thờ giơ tay
lên nói:

- Đội ơn thần hộ mạng đã độ ta qua sông Hiệp Giang. Ta là Triệu Cấu

Cửu điện hạ của Tống triều, nếu ta khôi phục được giang sơn nhà Tống, ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.