NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 33

Dứt lời ông ta hờn dối bỏ ra nhà ngoài trong lòng hậm hực không yên,

bỗng thấy tên gia đinh vào báo:

- Dạ có Trương Viên ngoại đến thăm, hiện người còn đứng nhà ngoài.

Vương Minh phất tay ra hiệu bảo:

- Hãy mời tiên sinh vào.

Trương Viên ngoại bước vào thấy nét mặt bạn mình hơi buồn vội hỏi:

- Nếu tôi đoán không lầm thì chắc hiền đệ có việc chi bất bình, nên khí

sắc không vui phải không?

Vương Minh gật đầu đáp:

- Trương huynh đoán quả không sai, chỉ vì Vương Quới con của đệ mới

tí tuổi đầu mà tính tình hung hăng ngỗ ngược quá, dạy dỗ không được nên
mới đem lòng phiền muộn như vậy.

Trương Viên ngoại cũng thở dài nói:

- Ối thôi! chính thằng con tôi là Trương Hiển nó cũng không khác gì.

Nhân lúc tôi đang có bệnh phong thấp không thể đi bộ được nên phải sắm
con ngựa để tiện việc đi lại. Vậy mà cả ngày nó bắt con ngựa cưỡi chạy
khắp nơi, đạp đổ đồ đạc của người ta làm tôi phải bồi thường lại còn bị mất
mặt vì thằng con khó bảo. Hôm qua nó lại cho ngựa dẫm phải người, tôi
phải chạy tiền cơm tiền thuốc tốn kém mấy lượng bạc mới yên chuyện. Tôi
giận quá đánh nó ít roi để răn dạy, chẳng ngờ mẹ nó bệnh con gây chuyện
cãi cọ với tôi, thành thử tôi bực mình qua đây chơi cho khuây khỏa.

Câu chuyện vừa đến đây, bỗng bên ngoài có người dáng hấp tấp vừa

bước vào vừa thở hôn hển. Thì ra người nảy chính là Thang Văn Trọng,
trên mặt hiện lên đầy vẻ giận dữ không biết vì đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.