NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 543

- Thế thì ta đi lầm đường rồi, ấy là lỗi tại ta.

Vừa nói vừa múa đao lướt tới, trông thấy tên đầu đảng mình cao chín

thước, mặt đen như nhọ nồi, mày vàng râu đỏ, đầu đội tân thiết khôi, mình
mang ô du giáp, cưỡi con ngựa thanh tông, tay cầm cây hổ đầu nguyệt nha
sảng. Hắn nhìn thẳng vào mặt Tạ Côn hét lên một tiếng như sấm nổ chấn
động một vùng trời rồi cất tiếng nói oang oang:

- Có phải ngươi là đứa cầm đầu toán quân giải lương này không? Nếu

quả vậy, hãy dâng hết lương thảo giải lên núi cho ta thì ta dung mạng, bằng
chống lại ta chỉ cần huy động cây hổ đầu này một tý là mi toi mạng ngay.

Tạ Côn kinh hồn, hoảng vía bèn vòng tay nói:

- Xin Đại vương chớ giận, tôi là Tổng binh Hổ Khẩu tên Tạ Côn vâng

lệnh Nhạc Nguyên soái giải lương, nay tôi đã già rồi không phải là đối thủ
của Đại vương, nếu Đại vương đoạt hết lương thảo thì chắc Nhạc Nguyên
soái sẽ bắt cả nhà tôi trị tội, xin Đại vương xót thương tha cho tôi một phen,
tôi cảm ơn vô cùng.

Đổng Tiên trông thấy Tạ Côn đầu râu bạc trắng có vẻ thương hại nói:

- Được rồi, ta cũng không thèm giết làm gì một kẻ già nua như ngươi.

Ngươi hãy đóng dinh lại đây rồi chạy về báo cho Nhạc Nguyên soái ngươi
hay rằng, có ta là Thiết diện Đổng Tiên Đại vương ngăn trở lương thảo,
người hãy nài nỉ cho được Nhạc Phi đến đây hội chiến với ta, phải đi báo
cho mau, ta sẽ đợi tin ngươi, nếu để lâu chớ trách ta độc ác.

Tạ Côn dạ dạ liên hồi rồi lui ra, còn Đổng Tiên cũng truyền lâu la về trại.

Tạ Côn đóng binh tại đó rồi viết ngay một tờ văn thư sai quan kỳ bài đi

suốt đêm ngày về Trà Lang quan phi báo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.