NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 970

Ngưu phu nhân nói:

- Tướng quân nói vậy sao được? Vả chăng Trương Châu cách đây hơn

tám chín trăm dặm, nếu quả vậy triều đình sẽ sai ra đó bắt ngay, nếu chờ
cho quân thám tử về đây sẽ chậm trễ mất.

Ngưu Thông xen vào nói:

- Nếu vậy thì không nên chậm trễ, nội ngày nay con phải lên đường tuốt

qua Thang âm cho kịp, nếu vô sự thì đến thăm bác gái bằng có biến cố thì
sẽ đón một vị công tử về đây để lánh nạn.

Kim Tiết nói:

- Thế thì sắm sửa hành lý và chọn một con ngựa tốt ngày mai lên đường,

ta cho một tên gia đinh đi theo cháu cho có bạn.

Ngưu Thông cau mày nói:

- Thúc phụ làm quan đã bao lâu sao không biết gì cả vậy? Việc vô cùng

bí mật mà làm chi cho rộn ràng, chứ hai cái cẳng của cháu không biết đi
sao lại còn ngựa voi nữa?

Ngưu phu nhân lườm Ngưu Thông quát:

- Loại súc sinh dám ăn nói lỗ mãng với Thúc phụ mi như vậy sao? Thôi

để mai sáng sẽ đi.

Tiệc xong, ai về nhà nấy, Ngưu Thông về đến thư phòng ngồi nghĩ thầm:

"Sự việc gấp rút như lửa cháy bên lưng mà ai nấy đều tính việc trồng xoài.
Nếu như anh em họ Nhạc đều bị giết hết có phải dòng họ Nhạc sẽ không có
ai thừa kế không? Thôi để ta tiện lên đường cho sớm thì hay hơn".

Nghĩ rồi, chờ cho trời tối, Ngưu Thông lén gói quần áo mang trên vai,

tay cầm đoản côn bước ra nói với quân giữ cửa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.