NHẮM MẮT THẤY PARIS - Trang 117

từng trường hợp. Mai trông chờ ai đó lên tiếng “Không phải người Pháp
nào cũng biết dùng bộ đồ ăn cho đúng cách”, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai
quan tâm cô đang lúng túng. Buổi tối có mặt thêm vài người là bạn bè của
gia đình De Lechamps mà tên ai cũng lót chữ “De” nghe rất quý-xờ-tộc.
Mọi người xưng hô với nhau kiểu cách, cười cũng giả tạo và nói những câu
chuyện tẻ nhạt không chút ý nghĩa. “Em ngột ngạt quá! – Mai quay sang
Louis thì thầm – Cho em rút lui sớm được không?”. Louis không dám quay
mặt sang mà chỉ nhìn thẳng, trả lời dứt khoát: “Đừng! Không lịch sự!”. Bữa
tối mới dọn phần khai vị, còn phải chờ món chính, tráng miệng, phô mai,
uống cà phê hoặc trà. Từ lúc sang Paris, Mai đã trải qua vài buổi tối cầu kỳ
khi tham gia các sự kiện có mỹ phẩm L’Aurore tài trợ. Cũng là những món
ăn lạ miệng, được trang trí tỉ mỉ và phải ngồi lâu ba bốn tiếng đồng hồ,
nhưng chưa bao giờ cô thấy thời gian ngừng trôi như hôm nay. Ít ra trong
những buổi tiệc đó Mai còn nói chuyện được với người bên cạnh, còn trong
đêm Giáng Sinh này, ai cũng xa lạ, kể cả Louis, và nhất là chẳng ai muốn
bắt chuyện với cô cả. “Em chịu hết nổi rồi” – Mai quay sang Louis van nài
– “Lạc lõng quá! Cho em lên phòng mình nhé!”. Louis không muốn trả lời
bởi anh biết không thể chìu theo ý cô. Cuối cùng, tinh ý thấy vẻ ngọ ngoạy
của Mai, mẹ Louis lên tiếng: “Có gì không ổn ở góc bàn bên đó à?”. Louis
vội vã trả lời: “Không! Mọi thứ rất tuyệt …”. Trước khi anh kịp kết thúc
câu nói của mình, Mai đã đứng lên: “Cháu mệt lắm! Xin phép cho cháu về
phòng! Cảm ơn bữa tối rất ngon! Chúc mọi người vui vẻ!”. Và rồi chẳng
cần ai cho phép, Mai xô ghế đứng dậy, đi như chạy lên cầu thang. Louis
không đuổi theo, đó không phải là cách cư xử của giới quý tộc.
Bên cửa sổ phòng, Mai nhìn ra ngoài sân lâu đài được thắp sáng rực rỡ
bằng hệ thống đèn trang trí, tuyết đang rơi rất dày xuống những cành cây dẻ
khẳng khiu.Devermont được xây bên một hồ nhỏ, mặt nước đóng băng lấp
lánh. Thảm tuyết trắng muốt phút chốc bao phủ những mái nhà bằng đá
nhấp nhô. Một mình ngắm tuyết xem ra cũng không vui vẻ hơn bữa tối
dưới nhà. Mai thở dài, giá cô và Louis có thể đi dạo dười tuyết trong sân
lâu đài. Lãng mạn và tình tứ biết bao. Mai bắt đầu hối hận vì đã bỏ lên
phòng, cô bồn chồn tự hỏi có nên trở xuống. Vào lúc Mai mở cửa bước ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.