NHẮM MẮT THẤY PARIS - Trang 64

Dương Thụy

Nhắm mắt thấy Paris

Chương 8

NƯỚC MẮT ĐÊ LÀM GÌ?

Bà Christine nghe tiếng bước châng rón rén trên sàn nhà gỗ, tiếng đóng cửa
phòng vệ sinh và dĩ nhiên là cả tiếng giựt nước dội. Chiếc đồng hồ nhỏ trên
bàn ngủ chỉ bốn giờ sáng. Bà cố chợp mắt thêm chút nữa. TUổi già, thật ra
chẳng ngủ được bao nhiêu nhưng xương cốt lại muốn nằm. Đầu thu rồi, trời
ngày càng lạnh thêm. Bà ghét thời tiết giá lạnh, ghét phải hồi hộp chờ mùa
Đông đến, ghét Paris như thể bà chưa từng sống hơn bốn mươi năm tại
vùng đất lắm thị phi này. Lại có tiếng sột soạt, ánh đèn ngoài phòng khách
sáng lên. Cô bé vn đó loay hoy soạn đồ lịch kịch dù đã cố gắng giữ tối đa
tĩnh lặng. Chiếc đồng hồ chỉ bốn giờ rưỡi, bà Christine xoay người đổi tư
thế. Một tiếng nấc nhè nhẹ, cố nén vang lên mơ hồ. Rồi một tiếng động gì
đó là lạ, như gió thổi, lại như ai đang đàn dương cầm xa xa vọng lại. Bà già
lóng tai nghe. Lạy Chúa! Tiếng khóc, khóc mà như đang tâm sự nhỏ to với
ai, nghe rúc rích, chụt chịt, ngộ không thể tả.
- Ê, khóc hả nhỏ? – Không cần rào trước đón sau, bà Christine xăm xăm lao
vào phòng khách – Bật đèn sáng lên! Khóc cho to vào. Khóc mà cố nén còn
ức chế hơn!
- Cháu làm bà thức giấc? – Cô bé ngồi thu lu trên giường, mắt đẫm nước
giật mình – Cháu xin lỗi! Cháu nhớ nhà quá!
- Nhớ nhà? Ngay đêm đầu tiên đến Paris? – Bà già đưa hộp khăn giấy ra –
Không bình thường!

Cô bé không cãi lại, cúi mặt khóc tiếp ngon lành. Khi nhận được email của
Lan báo tin sẽ có một đồng nghiệp trẻ sang Paris làm việc, bà Christine
hình dung hẳn phải là một cô gái vn rất hiện đại, đôi mắt sắc sảo, thông
minh, mái tóc cắt cao thời trang, nhuộm vàng rực rỡ. Vậy mà …
- Nè, sao khóc? – Bà Christine ngồi xuống giường khẽ khàng hỏi – Sự thật
tôi không hiểu! Có gì mà khóc!?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.