NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 200

“Đấy không phải tiếng Pháp.”
“Tiếng Ý.” Cô đưa Bert khúc xương, kèm theo một mệnh lệnh nữa.
“Nó còn biết cả tiếng Ý. Đúng là một chú chó sành điệu. Nó đang

cười kìa.”

“Chó đâu có cười.”
“Thật khó tin, nhìn đôi mắt xem. Nó đang cười. Em muốn ăn pizza

ở đâu đây?”

“Bếp là hay nhất. Tâm trạng anh vui nhỉ.”
“Tôi sắp được ăn pizza với một phụ nữ xinh đẹp, người thích ớt cay,

một gu rất riêng. Và cô ấy cũng đã mở rượu vang. Tôi không phải làm
việc cho tới tám giờ. Có ngốc thì tâm trạng mới không tốt.”

“Anh đâu có ngốc.” Cô lấy ly rượu xuống. “Và mặc dù công việc

của anh rất căng thẳng nhưng anh hiếm khi tỏ ra căng thẳng. Tôi quan
sát thấy vậy.”

“Tôi thích công việc này mà.”
“Nhưng nếu bố anh không bị ốm thì anh vẫn còn ở Little Rock mà.”
“Ờ, có lẽ vậy. Thực ra tôi cũng có ý về nhà, nhận công việc này và

ổn định ở đây.”

Cô lắc đầu trong lúc lấy đĩa ra. Cô nhận ra mình đã nói chuyện

nhiều hơn hẳn. “Làm gì có cái gọi là tiền định hay số phận. Cuộc sống
là một chuỗi những lựa chọn và hoàn cảnh, hành động và phản ứng, và
kết quả lựa chọn của những người khác. Việc bố anh ốm khiến anh
phải chọn vị trí này, vào thời điểm này. Tôi nghĩ đó là một lựa chọn
đáng quý và hiếu thảo, nhưng không nằm trong dự tính.”

Anh tự rót rượu ra. “Tôi tin vào lựa chọn, cũng như số phận.”
“Như thế nào? Chúng ta không thể vừa tự do lựa chọn lại vừa tuân

theo định mệnh được.”

“Một câu đố khó phải không?”
Trông anh rất tự nhiên khi ở trong bếp của cô, trong không gian của

cô, với quần bò và áo phông, đôi giày đế mềm cao cổ và áo khoác da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.