NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 528

xin, rồi học cách...”

Cô ngừng lại. “Có cái ghế,” cô lẩm bẩm. “Có một cái ghế rất đẹp

đúng chỗ em muốn có.”

“Ngạc nhiên cho em đấy. Chào mừng em về nhà, Abigail.”
Mắt cô nhòa đi khi cô bước tới để đưa hai bàn tay lướt trên đường

cong mịn màng của lưng ghế, tay vịn. Trông nó như một khúc gỗ,
được khoét ra, đánh bóng sáng lên, và ở giữa lưng ghế là một trái tim
khắc với những chữ cái viết tắt A.L và B.G ở trung tâm.

“Ôi, Brooks.”
“Hơi ủy mị, anh biết, nhưng...”
“Không, không hề! Ai lại nói thế. Em vốn thích lãng mạn.”
“Anh cũng vậy.”
“Một sự ngạc nhiên tuyệt vời. Cảm ơn anh. Cảm ơn anh.” Cô

choàng tay quanh anh.

“Cho em mà, nhưng anh cũng muốn ngồi lên đó.”
Cô ngồi xuống, kéo anh ngồi theo. “Nhìn khu đồi kìa, xanh mướt

lúc mặt trời xuống thấp, còn bầu trời bắt đầu có sắc đỏ và vàng. Ôi,
em thích nơi này. Mình cưới ở đây được không? Ngay đây?”

“Anh chẳng nghĩ được nơi nào tốt hơn. Vì anh không thể,” anh móc

một chiếc hộp đựng nhẫn từ trong túi, “xin được chính thức cầu hôn
em.”

“Anh mua nhẫn cho em!”
“Dĩ nhiên anh mua nhẫn cho em rồi.” Anh bật cho nắp mở ra. “Em

thích không?”

Nó lóng lánh trong ánh sáng dìu dịu, như sự sống, cô nghĩ thầm,

như lời ca tụng tất cả những gì thực tế và đúng đắn. “Em rất thích.” Cô
ngước đôi mắt, giờ đã ướt đẫm, nhìn anh. “Anh đợi cho đến tận lúc
này để đưa nhẫn cho em bởi vì anh biết sẽ có ý nghĩa hơn. Chẳng ai
từng hiểu em như anh. Em không tin vào số phận, hay vào những điều
kiểu đó. Nhưng em tin anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.