NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 172

bên con ngõ hẹp. Mũ phớt quan sát nhanh chỗ này. Có vẻ như nó bị bỏ
hoang.

“Đi,” gã nói, lại thúc súng vào người Myron. “Cuối ngõ.” Myron cảm thấy

như bước đi trên tấm ván

*

. Anh cố đi càng chậm càng tốt.

“Chúng ta làm gi với con đĩ này đây?” Ria mép hỏi.
Mù phớt vẫn không rời mắt khỏi Myron. “Nó đã nhìn thấy chúng ta,” gã

đáp. “Nó là nhân chứng.”

“Nhưng họ có thuê chúng ta giết nó đâu,” Ria mép nhai nhải.
“Thế thì?”
“Thì đừng để phí một món thế này,” y mỉm cười, “nhất là khi ta có thể

phịch nó trước.”

Ria mép cười phá lên trước gợi ý này. Mũ phớt thì không. Gã lùi lại, chĩa

súng vào lưng Myron. Myron quay lại đối diện gã. Họ cách nhau chừng hai
mét. Myron áp lưng vào tường. Không có lối thoát nào. Cửa sổ gần nhất cũng
cách mặt đất ít nhất bốn mét. Không hề có chỗ để dịch chuyển.

Mũ phớt giơ súng lên chĩa thẳng vào mặt Myron. Anh không chớp mắt.

Anh nhìn thẳng vào mắt Mũ phớt.

Và rồi chúng bay mất. Mắt của Mũ phớt bay đi mất. Cùng với nửa cái đầu

của gã.

Viên đạn xuyên thủng giữa sọ, bổ toác đầu Mũ phớt ra như một quả dừa.

Gã trượt xuống đất, chiếc mũ phớt la đà rơi xuống phía sau.

Một viên đạn dum-dum.
Ria mép ré lên vứt khẩu súng xuống. Y giơ tay lên. “Tôi đầu hàng!”
Myron lao tới trước. “Đừng! Nó đầu…”
Nhưng súng lại nổ. Mặt Ria mép biến mất trong màn sương đỏ. Myron

dừng lại, nhắm mắt. Ria mép nhập bọn cùng Mũ phớt trên nền xi măng bẩn
thỉu. Esperanza chạy lại ôm Myron.

Hai người họ hướng ra đầu ngõ.
Win bước vào tầm mắt, xem xét thành quả của mình như thể đó là một bức

tượng mà gã không chắc là mình thích lắm. Gã mặc bộ com-lê xám, cà-vạt đỏ
vẫn thắt nút hoàn hảo kiểu nhà Windsor. Mái tóe vàng gọn gàng, truyền
thống, rẽ lệch sang trái như mọi khi. Khẩu .44 nằm trong tay phải gã. Má gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.