NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 70

9

“Em phải thú nhận,” Jessica nói.

Họ đang ra khỏi ga-ra Kinney trên phố 52, mùi khói xe và nước tiểu tan đi

khi họ ra đến vỉa hè hít thở thứ không khí khá trong lành. Họ rẽ xuôi theo đại
lộ 5. Hàng người xin cấp hộ chiếu trải dài qua tượng Atlas. Một người đàn
ông da màu, tóc bện từng lọn hắt hơi liên tục, tóc vung vẩy như cả tá con rắn
trên đầu. Một bà đứng sau anh ta chép miệng phàn nàn. Bao người đang chầu
chực hướng về Thánh Patrick bên kia đường như cầu xin thần thánh ra tay
can thiệp, khuôn mặt họ nhăn nhúm khổ não. Một nhóm du khách Nhật chụp
ảnh cả bức tượng lẫn hàng người.

“Anh nghe đây,” Myron nói.
Họ vẫn bước đi. Jessica không nhìn thẳng vào anh mà dán chặt mắt vào

một điểm vô định phía trước. “Bọn em không còn thân thiết nữa. Thực ra
Kathy và em hầu như không nói chuyện với nhau nữa.”

Myron ngạc nhiên. “Từ bao giờ?”
“Khoảng ba năm trước.”
“Có chuyện gì vậy?”
Cô lắc đầu, nhưng vẫn không nhìn anh. “Em không rõ. Con bé thay đổi.

Hoặc có lẽ chỉ là nó lớn lên và em không theo kịp điều đó. Bọn em cứ thế xa
nhau. Khi bọn em nhìn nhau thì cứ như thể con bé không chịu nổi việc ở
cùng một phòng với em vậy.”

“Anh rất tiếc khi biết chuyện đó.”
“À, cũng không có gì to tát đâu. Chỉ có điều Kathy đã gọi em vào cái đêm

nó biến mất. Chẳng biết là bao lâu rồi nó mới làm thế.”

“Con bé muốn gì?”
“Em không biết. Lúc đó em đang ra cửa. Em đã vội vã ngắt máy.”
Họ lại rơi vào im lặng trong suốt quãng đường còn lại tới văn phòng của

Myron.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.