“Gỡ kính xuống cho tôi xem chút.”
Bạch Lộ lắc đầu.
“Xem chút.”
Bạch Lộ khẽ nói: “Đừng khi không kiếm chuyện.”
Hứa Huy hơi cựa quậy trên ghế sô pha, “Có phải ông đây tốt với em
một chút, em liền được đàng chân lân đàng đầu?”
Bạch Lộ nghiêng đầu, vô thức gật gật.
Hứa Huy hít vào một hơi, Bạch Lộ cảm thấy cậu có lẽ muốn đốp lại
một câu gì đó, ví dụ nói cho cô biết điều kiện của cậu cực kỳ tốt, các cô
nàng xinh đẹp theo đuổi cậu cả đống, cô nếu không biết quý trọng thì đảo
mắt sẽ mất đi cơ hội……
Nhưng Hứa Huy cái gì cũng đều không nói.
Hít xong một hơi, tự cậu nghẹn một cục, hai má phính phính, sau đó
thở phù ra.
Cậu lại nhích gần hơn, cả người như ôm hờ Bạch Lộ.
“Ngủ chốc đi.” Bạch Lộ thì thầm, bàn tay nhè nhẹ vuốt.
Cậu như một đứa trẻ được vỗ về, cuộn mình lại.
“Vậy tôi nằm một chốc……” Cậu lẩm bẩm, “Em tự mình coi trước,
đợi lát nữa tôi ngồi với em……”
Bạch Lộ vuốt ve, Hứa Huy lại nói: “Đêm qua tôi không ngủ……”
“Mình biết.” Giọng nói êm ái của cô mang theo một sự yên ổn, cậu
nắm mắt lại, rất nhanh đi vào giấc ngủ.