Hứa Huy hừ một tiếng, “Cái đó không liên quan, người khác ra tay
trước, nếu không thì đã là hắn giết rồi.”
Bạch Lộ không nói gì, Hứa Huy rít một hơi thuốc, nói: “Làm ác gặp
ác, hắn vì muốn trả nợ mà nhận lời giết người, loại người này không không
đáng được thương hại.”
“Không phải bởi vì muốn trả nợ.” Bạch Lộ lặng lẽ nói.
Thuốc đã hút xong, Hứa Huy cúi đầu nhét đầu lọc vào một bình nước
khoáng đã được uống hết.
“Vậy thì vì cái gì.”
“Vì không muốn phải sống như một con chó.”
Hứa Huy ngẩng đầu, Bạch Lộ cũng đang nhìn thẳng vào mặt cậu.
“Nam chính là người Triều Tiên ở Diên Biên [‘], trong mắt người
Trung Quốc bị coi như dị tộc, người Hàn Quốc cũng kỳ thị coi bọn họ như
giai cấp thấp, không ai thấy những ưu điểm của bọn họ, tội tình gì bọn họ
cũng phải gánh. Trong truyện phim này, từ đầu đến cuối đều là bi kịch của
họ, không có tôn nghiêm, cho dù có cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cũng
không bước ra khỏi bóng tối được…….” Bạch Lộ nói đến đây, ngưng một
chút, “Ô, xin lỗi, mình tiết lộ nội dung rồi.”
[‘]Diên Biên là khu vực tự trị phía đông Bắc của Trung Quốc, gần với
biên giới Triều Tiên, có rất nhiều người gốc Triều Tiên di cư từ nhiều thế hệ
trước chung sống, Tương tự như cộng đồng người Hoa ở Chợ Lớn ngày
trước.
Vẻ mặt của Hứa Huy bình tĩnh, trên màn ảnh vẫn tiếp tục chiếu phim,
ánh mắt của cậu vẫn bám trên Bạch Lộ.