NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 192

Khi chỗ làm thuê hoặc nơi nào đó gọi đến cho cậu ta thì người nhấc máy

(thường là bác gái Mizujiri) phải gọi cậu ta xuống nghe. Lúc đó, nếu cánh
cửa ngăn bị khóa thì phải đi vòng ra ngoài, rất bất tiện.

Tiếng bước chân chậm rãi băng qua căn phòng. Lát sau là tiếng mở cửa

rồi đóng cửa, khuấy động không gian yên tĩnh ban đêm.

Quả nhiên, Tsujii đã về.
Lò sưởi ở góc tường phía hành lang được đốt lên từ sẩm tối đến giờ nên

trong phòng khá ấm áp.

Đầu tôi hơi đau. Từ lúc đốt lò sưởi, tôi chưa mở cửa sổ cho thoáng khí lần

nào.

Tôi đứng dậy bước đến cửa sổ. Gió vẫn thổi rất mạnh nhưng tuyết không

rơi như ban nãy nữa.

Cửa vừa hé ra, gió đã lập tức thốc vào lạnh phát run, tôi nhanh chóng

đóng ngay nó lại rồi mặc áo len.

Sau một hồi do dự, tôi quyết định mở cánh cửa thông ra hành lang một

lúc.

Bước chân lảo đảo. Đầu tôi ong ong, chóng hết mặt mày… Hừ, không

được rồi. Không khí ở đây ngột ngạt quá.

Đối với cửa phòng này, ngoài ổ khóa đã được lắp sẵn ở núm cửa, tôi còn

lắp thêm chốt bên trong cho yên tâm hơn. Nhưng bây giờ, chẳng hiểu sao
mở cửa ra tôi cũng không thấy khó chịu chút nào.

Hình như bản lề đã hỏng nên mới hé một chút, cửa đã mở hẳn một góc 90

độ. Do cùng chiều rộng nên cánh cửa vừa khéo chắn ngang một phần hành
lang.

Không khí lạnh ùa vào phòng nhưng cũng không lạnh như không khí

ngoài trời. Tôi vừa khẽ lắc đầu vừa quay vào sofa.

Tiếng bước chân từ hành lang vọng vào mỗi lúc một gần.
Đang lơ đang nhìn màn hình ti vi vẫn bật suốt nãy giờ, tôi bỗng ngoái đầu

ra sau.

“Ơ kìa… Một giọng nói quen thuộc. Cánh cửa mở ra hành lang hơi động

đậy, rồi kêu ken két. “Cậu chủ, sao lại mở cửa? Không thấy rét à?”

Là bác Mizujiri Kine.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.