NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 86

chơi nhà ta mấy lần, đúng không? Nay cả hai gặp lại nhau ở Kyoto, thật là
trùng hợp!”

Bà mừng vì tôi gặp lại bạn thân cũ, đứa con cô độc của bà sẽ có người

cùng trang lứa để thổ lộ tâm tình, chắc bà cũng thấy yên tâm hơn.

Đầu giờ chiều.
Tôi xách phích nước nóng để pha cà phê và tới xưởng vẽ. Tôi định sẽ vẽ

từ giờ đến lúc sẩm tối, hoàn thành bức tranh lâu nay vẫn còn dang dở.

Đứng trước hai cánh cửa nặng nề, tôi đặt phích nước xuống rồi sờ túi

quần lấy chìa khóa. Ổ khóa treo trên cửa vẫn rất bình thường.

Nhưng lúc tôi mở cửa ra, bước vào lần tìm công tắc…
Tôi kinh ngạc, mắt trợn tròn.
“Sao lại thế này…”
Tại sao lại có chuyện này?!
Cửa vẫn khóa ngoài, hai chìa (kể cả chìa sơ cua) tôi vẫn giữ. Chỉ có thể ra

vào phòng này qua một cửa duy nhất. Phía trên tường, gần trần nhà, có vài
lỗ thông gió và lấy ánh sáng, đường kính chỉ khoảng 30-40 centimet, được
lắp lưới kim loại.

Có thể nói, từ tối qua đến giờ không có ai ra vào phòng này. Thế mà…
Về cảnh tượng trong phòng, nếu nói là “thê thảm“ cũng không quá lời.
Toàn bộ các hình nhân xếp ở góc đều bị lôi ra giữa phòng. Đủ loại hình

thù: thiếu hai chân, thiếu hai tay, không có nửa người dưới, không đầu, có cô
chỉ còn phần mặt trống trơn… Các hình nhân, nào nằm ngửa, nào nằm sấp,
đổ ngã chồng chéo lên nhau. Hệt như sự hỗn độn khi một đứa trẻ hung tợn
tự tay phá hủy tòa thành nó vừa tạo ra từ các khối xếp hình.

Đáng sợ hơn nữa… các hình nhân đều bị bôi màu vô cùng khủng khiếp!

Làn da trắng mịn của chúng giờ đã đỏ lòm.

Các hình nhân ngổn ngang tạo nên cảnh tượng như ở địa ngục a tì! Toàn

thân họ nhuốm máu, cực kỳ đau khổ. Họ đang rên rỉ khóc than trong căn
phòng u ám này.

Tôi đứng đờ ra một lúc lâu, không biết nên làm gì. Đúng lúc này, cảnh

tượng trước mắt bỏng trở nên hỗn loạn, một âm thanh vang lên từ sâu thâm
đáy lòng. … Mẹ… mẹ ơi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.