“Tiểu thư, đã đến.” nhìn cô không lqd có ý xuống xe, chú Quyền không
thể làm gì khác hơn là nhắc nhở.
Hoa Vi Vi nhìn căn nhà đã ở mười mấy năm, đã đến nơi.
“Cám ơn chú Quyền.” Cô xuống xe đi vào nhà.
Mẹ Cao đã ngồi trên ghế sa lon nói chuyện cùng Cao Kỳ Lãng.
“Vi Vi, đã về rồi, qua đây nhanh lên.” Mẹ Cao thấy bóng dáng Hoa Vi
Vi, lập tức kêu cô qua đây.
“Mẹ, anh Kỳ Lãng.” Ở nhà họ Cao thời gian dài như vậy, mẹ Cao đã
cưỡng ép sửa lại cách xưng hô của cô, dù sao về sau cũng vào cửa, trước
tiên sửa lại xưng hô có quan hệ gì?
Cao Kỳ Lãng vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười, trong ấn tượng dường như
bây giờ cô gầy đi? Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ ba năm nay cô ăn không
đầy đủ sao? Nhưng so với trước kia xinh đẹp hơn là được rồi.
"Vi Vi, đã lâu không gặp."
Hoa Vi Vi cũng mỉm cười với anh, “Tại lqd anh Kỳ Lãng vẫn một mực
không chịu trở lại.”
“Đúng vậy, con không biết Vi Vi nhớ con bao nhiêu, thậm chí cả Tết con
cũng không về, thật khiến cho chúng ta đau lòng!” Mẹ Cao tức giận nói,
đứa con trai này đã làm thật sự đoạn tuyệt, lại có thể đi học ba năm thì ba
năm không trở lại.