NHẬT KÝ SON MÔI - Trang 110

nhanh. Thời gian sẽ ngấm dần lên những vết xước. Vết thương sẽ như
những cơn mưa thấm vào trong đất mà thôi. Giữ cho mình những hình ảnh
đẹp đẽ cuối cùng nơi đáy tim hoen rỉ, tôi nghĩ mình nên ngừng suy nghĩ quá
nhiều.

Chẳng ai muốn có một kết thúc buồn. Khi cuộc đời vô tình reo rắc lên mình
vô số những tai ương, thì hãy chấp nhận nó. Giống như việc tôi đã đứng
dậy khi bị cuộc đời vật ngã như thế nào, thì giờ đây, tôi đứng dậy khi bị
tình yêu đốn đổ ra sao…

- Em còn trẻ, em sẽ không như chị đâu? Đúng không – Cali nhìn thằng vào
mắt tôi.

Tôi quay sang chị mỉm cười gật đầu.
- Nếu người đó quay lại, em sẽ không đồng ý chứ? Đừng để người ta từng
làm mình tổn thương có cơ hội khiến mình tổn thương thêm lần nữa.

- Vâng !
- Thề đi.
- Em thề!
- Tháng sau chị và Elis sẽ sang Mỹ định cư. Chị đã suy nghĩ rất nhiều. Chị
có nhiều thứ ở đây, gặm nhấm nó quá lâu và chơi với mình quá kỹ. Đã đến
lúc chị dừng đùa nghịch với cuộc đời chị rồi…

Chúng tôi ngồi trò chuyện với nhau rất lâu. Dưới những tán cây âu sầu ủ
rũ, lá bắt đầu rụng theo gió khi đêm buông ngả màu. Đâu đó trong những
trái tim mang đầy màu tuyệt vọng …vẫn còn điểm sáng cuối đường hầm…
Ánh sáng không quá lóa, nhưng đủ để ta tìm thấy đường ra.

Nhớ lại câu nói của Cali : Sống lại còn kịp!
Ngày thứ “n” sau tất cả mọi chuyện. Cali và Elis đã không còn ở Việt Nam.
An Nhiên đã sinh em bé. Cô ấy rụt rè gọi điện thoại muốn tôi làm mẹ nuôi
đứa trẻ. Một đứa bé gái rất xinh giống mẹ. Tôi gặp lại chồng An Nhiên
trong bệnh viện, anh ấy đã cười một cách dễ chịu hơn. Tôi vẫn không hiểu
hết đàn ông, đôi khi quá xấu xa, lắm lúc rất vị tha. Song chỉ cần chúng ta
sống sao cho hạnh phúc từng ngày qua…thì mọi chuyện chẳng phải là quá
tuyệt rồi sao?

Một thời gian không dài sau. Cali gọi điện thoại về cho tôi từ Mỹ báo tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.