NHẬT KÝ SON MÔI - Trang 109

người mà tôi yêu. Điều đó làm tôi giận chính mình. Tôi đã yêu người đó
quá nhiều, quá lâu hay quá sâu đủ để tình yêu ấy không thể bị lay chuyển
bởi mọi lý do. Khi người đó vì một nguyên nhân nào đó, dù tàn nhẫn như
thế nào, rời bỏ tôi không một lời như thế này, ngoài việc trách mình. Tôi
nhớ tới An Nhiên, nhớ tới ánh mắt hồn nhiên của cô ấy, tròn vo và ướt
át..Buột miệng tôi hỏi Cali:

- Dạo này Elis thế nào hả chị?
- À nó đang nằm trong bệnh viện.
Thái độ thản nhiên của Cali khi nói điều đó làm tôi rùng mình.
- Elis bị làm sao?
- Nó tự tử may mà không chết !
- Trời ơi, sao ra nông nỗi ấy!
- Không chết là may rồi, chị không cảm thấy xót cho dù nó là em gái chị.
Làm những việc ngu ngốc, thiếu lý trí, chỉ chứng tỏ nó đáng trách chứ
chẳng hề đáng thương.

- Chẳng lẽ vì chuyện của An Nhiên mà…
- Nó phát điên khi nghe tin thằng kia cưới.
- Chắc Elis đau lòng lắm.
- Thật tức cười, nỗi đau đó của nó có thể đặt cạnh nỗi đau của em, của An
Nhiên hay nỗi nhục của thằng đó không? Một tình yêu tính bằng ngày, sao
có thể đánh đổi bằng mạng sống? Có chăng là nó đang yêu sự ích kỷ của
nó quá thôi. Nếu thực sự yêu ai đó, chị em ta sẵn sàng buông tay họ. Sống
để họ không cảm thấy có lỗi với mình. Chỉ có những kẻ yêu bản thân một
cách rất nửa vời mới đâm đầu vào chết chóc…

Tôi thở dài, nhìn ánh hoàng hôn đổ về đỏ lửa… Chúng ta không thể so
sánh …Không thể!
Tôi thấy thoáng buồn…

Cảm giác thoáng buồn thật dễ chịu..Bởi vì lâu nay, tôi đã không còn cảm
giác này, không còn cảm giác nào.

Cali đã giúp tôi vỡ òa ra một chân lý…Rằng tôi yêu người đó không vì lý
do gì, rằng người đó làm tôi đau một cách phi lý…Nhưng cuối cùng thì tim
tôi vẫn găm chặt một hình ảnh không thể dùng hận thù để nó trôi qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.