chửng. Phụ nữ khi hơn tuổi người yêu thì luôn bị ám ảnh nảy sinh sầu
muộn.
Hơn nữa, tình yêu ngọt ngào không đồng nghĩa với thiếu đi rào cản. Rào
cản của chúng tôi không chỉ là số tuổi cỏn con của tôi. Nó còn là thái độ
của những người xung quanh người yêu tôi đối với tôi. Có lẽ, người yêu tôi
đủ tốt để kiếm được một cô gái tốt hơn tôi. Thế nên nhiều người thân bên
anh ấy, thường nhìn tôi với ánh mắt không mấy hài lòng.
Tôi thua kém gì?
Nhiều lần tôi tự đặt cho mình câu hỏi đó. Sau rồi, tôi cũng tự trả lời được:
“Mình thua kém nhiều!” …đâm ra sợ.
Gia đình tôi không mấy khá giả, ý tôi là gia đình bạn trai tôi thì khá hơn.
Vậy là một thứ thua kém!
Năm 19 tuổi, tôi cả gan bỏ học đại học để làm những thứ mà ở tuổi ấy
được xem là “to tát”, ấy là tôi đi kiếm tiền. Nhiều khi tôi băn khoăn không
biết đó có phải là một sai lầm quá lớn không? Bởi điều này vô hình dung
khiến nhiều người nhìn tôi bằng một con mắt vô cùng lệch lạc.
Người yêu tôi học ở một trường đại học danh giá ở nước ngoài. Sự đối lập
học vấn đó hiển nhiên khiến tôi chịu rất nhiều áp lực của sự so sánh. Tôi
không phải là một đứa con gái quá yếu đuối, nhưng thực ra sau vỏ ngoài
mạnh mẽ là một tâm hồn quá đỗi mong manh. Sự so sánh đó vô tình đã làm
tôi tổn thương, rồi tự dằn vặt bản thân mình, rằng tôi đã lăn lộn với đời
như thế nào và từng trải ra sao? Rằng tôi có phải thực sự là một đứa con
gái “ vô học và thấp kém” hay không? Như thể, người yêu tôi thì non tơ
như một tờ giấy trắng, tôi thì đen sì như một tờ giấy than vì bon chen quá
sớm?
Tội nghiệp tôi với những suy nghĩ hết sức tội nghiệp ấy, người yêu tôi cũng