Đó là An Nhiên ! Cô ấy đã ngồi đó từ khi nào !
Việc nhìn thấy An Nhiên vào khi ấy thực sự làm tôi lúng túng và có đôi chút
run rẩy. Quay qua nhìn người yêu cũ vẫn nằm dài trên ghế sofa, hai mắt
hướng lên trần nhà với ánh nhìn mệt mỏi, tôi vội vã tới gần anh và nói :
- Anh ơi, An Nhiên ở bên ngoài kìa…
Anh bật dậy, đi nhanh về phía cửa kính, nhìn ra bên ngoài. An Nhiên vẫn ở
đó, gục mặt yếu đuối trước cửa. Anh vội vã mở cửa như phản xạ. Tiếng cửa
mở khiến An Nhiên giật mình. Ánh mắt trong veo, to tròn ngước lên đẫm
nước, bỗng dưng khựng lại khi thấy tôi đang đứng cạnh anh. An Nhiên biểu
hiện sự ngạc nhiên …À không, phải nói là shock, shock cực độ. Loạng
choạng đứng dậy đầy thoảng thốt, cô ấy tiến gần lại phía tôi và anh.
Hướng ánh nhìn soi mói đầy tức giận về phía tôi. Còn tôi thì đứng chết trân
nhìn cô ấy.
- Em ở đây từ bao giờ? – anh lên tiếng nhìn về phía An Nhiên, ánh mắt
không giấu nổi sự lo lắng.
- Từ lúc mặt trời mọc. – An Nhiên trả lời.
- Tại sao không vào nhà?
- Bởi vì em sợ anh đuổi em đi…
- Em ngốc quá!
Nhìn họ nói chuyện với nhau, bỗng nhiên tôi nhận ra sự hiện diện của mình
ở đây là vô cùng thừa thãi. Những suy nghĩ miên man miệt mài của tôi
dành cho câu chuyện của họ là một sự bao đồng rất đỗi vô duyên .
- Thôi, hai người cứ nói chuyện, em về trước đây! – Tôi lên tiếng.
Cảnh tượng khi đó thật quá đỗi tức cười. Vì nó tự nhiên thái quá như chẳng
có chuyện gì đáng ngạc nhiên xảy ra.
- Tại sao em lại ở đây ? – An Nhiên hỏi tôi với thái độ rụt rè yếu đuối. Cô
ấy vẫn vậy, cho dù tức giận đến mấy cũng chẳng bao giờ dám thể hiện điều
ấy ra bên ngoài.
- Cô ấy là bạn gái cũ của anh !
Tôi không nói gì khi nghe anh nói câu đó, chỉ gật đầu chào hai người họ