Màn đêm buông xuống, trong hoàng cung đều được thắp đèn lồng cùng
ánh nến.
Y Lan điện—Nhu Phúc cung
Dùng cơm tối xong, Liễu Vi Dung đã nắm chắc việc để làm, tâm tính
yên ổn, tính toán ở trong hoàng cung làm ruộng, dùng nước sông trong
không gian làm đủ loại món ăn, trở thành không gian che dấu của nàng.
Dù sao cung điện nàng ở là Đông lục cung xa nhất, trước mặt còn có hai
tòa cung điện không có ai ở đây, hết sức yên lặng, nếu như chỉ có một mình
nàng, nàng cũng có thể sẽ sợ, nhưng còn có cung nữ, thái giám bên cạnh,
nàng không sợ.
Có khí người là được.
Có suy nghĩ này trong đầu, sau khi ăn cơm tối xong Liễu Vi Dung liền
vùi ở trong phòng ngủ, ngồi ở trên bàn viết kế hoạch, chữ nàng viết dĩ nhiên
đều là chữ giản thể, cũng tương tự với chữ của triều đại này, cũng không sợ
có người nhìn thấy.
Bạch Liên ở một bên mài mực, nhìn tờ giấy trắng bị chủ tử viết loạn lên
một trận, không biết viết cái gì, hết lần này đến lần khác chủ tử hăng say
viết, không khỏi có chút nhức đầu.
Âm thầm quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ tăng nhanh tiến độ dạy chủ
tử vỉết chữ.
Liễu Vi Dung cũng không có cai quản nàng, hiện tại quan trọng nhất là
đem đủ loại rau dưa, hoa quả vào trong không gian của nàng. Sau này muốn
ăn cái gì có cái đó, sảng khoái hơn!
Nghĩ đến liền hưng phấn, nàng để bút lông xuống, hai tròng mắt sáng
trong suốt nhìn Bạch Liên: “Bạch Liên, có biện pháp nào lấy được hạt