Liễu Tương Nhã cảm ơn Cung tần, đứng lên, mí mắt buông xuống che
dấu một tia hận ý thoáng qua.
Cung tần thấy Lệ quý nhân là một quả hồng cứng, đầu liền chuyển
hướng, nhìn về phía Liễu Vi Dung, trong lòng Liễu Vi Dung một trận hồi
hộp, sợ là Cung tần này muốn hướng nàng khai hỏa.
Đúng như dự đoán.
“Đức quý nhân! ”
Liễu Vi Dung cung cung kính kính hành lễ: “Tì thiếp Liễu Thị Vi Dung,
xin ra mắt Cung tần nương nương.”
Cung tần mới vừa bị Liễu Tương Nhã đem quân phản lại, tâm tình cực
kỳ kém, không có bảo Liễu Vi Dung đứng dậy, để cho nàng duy trì tư thế
nửa ngồi nửa quỳ.
Trong long Liễu Vi Dung sớm đã chuẩn bị tâm lý, bình tĩnh cúi đầu ngồi
chồm hổm, trên mặt mang theo thần sắc cung kính không có nửa điểm thay
đổi.
Những người khác lặng thinh nhìn.
Hồi lâu, Cung tần vẫn không cho Liễu Vi Dung đứng dậy, chỉ chậm rãi
mở miệng nói: “Ta nghe nói, buổi tối hôm qua Hoàng thượng lật thẻ bài của
ngươi? Lại còn ngủ lại chỗ của ngươi?”
Giọng nói bén nhọn mà lạnh như băng.