“Khởi bẩm Hoàng thượng, Huệ phi nương nương đến, cầu kiến Hoàng
thượng.”
Sắc mặt Mộ Dung Triệu trầm xuống, lạnh lùng nói: “Bảo nàng trở về! ”
“Dạ! ”
“Tiếu Lý Tử, sai người đem một chút đồ ban thưởng qua cho Huệ phi! ”
Chuyện tối ngày hôm qua nói thế nào cũng làm Huệ phi mất thể diện, đưa
đến chút đồ để trấn an một chút.
Đầu kia Huệ phi vừa về đến Vị Ương cung, phía sau Hoàng thượng sai
người ban thưởng liền đến.
Nhìn thấy ban thưởng của Hoàng đế trước mặt, đây coi như là bồi
thường sao?
Thật ra thì nàng thà rằng không được ban thưởng, chỉ cần Hoàng thượng
cảm thấy nợ nàng một chút là đủ rồi.
Sở dĩ nàng chịu đựng không có làm loạn, chính là muốn như vậy, nhưng
không như mong muốn.
Khuôn xinh đẹp của Huệ phi nhiều lần biến đổi, trái tim chua xót không
thôi, cuối cùng sai người đem những đồ ban thưởng ghi vào trong tư kho.
“Bão Cầm, sai người Nội Vụ phủ tới đây đem giường của ta đổi đi! ”
Vừa nghĩ đến giường lớn của mình bị Hoàng thượng cùng nữ nhân khác
ngủ qua, trong lòng nàng liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Dạ! ”
Quan Sư cung.