Liễu Tương Nhã cũng phát hiện ánh mắt của nàng, nàng hướng Liễu Vi
Dung dịu dàng cười một tiếng, giống như họ còn là tỷ muội tốt.
Liễu Vi Dung lập tức dời ánh mắt đi.
Trong lúc chờ đợi, thỉnh thoảng đùa với tiểu Đoàn Đoàn đang được Trần
mama ôm, kéo cáo mũi của tiểu Đoàn Đoàn, thật đáng yêu.
Không biết hành vi của mình đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ cùng
ghen tỵ.
Chờ tứ phi đến đông đủ, không bao lâu, cửa điện Từ An Cung mở ra.
Dưới sự hướng dẫn của Thục phi, đoàn người chậm rãi tiến vào Từ An
Cung.
Sau khi thỉnh an Thái hậu, Liễu Vi Dung ôm tiểu Đoàn Đoàn đưa cho
Thái hậu nhìn, Thái hậu vui mừng ôm Đại hoàng tử không buông tay, một
câu lại một câu cháu ngoan, từ trong miệng Thái hậu nói ra, tình cảm yêu
thích rõ ràng này làm phi tần tại chỗ ghé mắt.
Đều mang tâm tư mờ ám nhìn Đại hoàng tử trong ngực Thái hậu.
Thục phi xoắn xoắn khăn tay, cười khanh khách khen: "Thái hậu, Đại
hoàng tử thật biết nghe lời, đều không khóc, không làm khó, vừa nhìn chính
là có phúc khí."
"Đúng vậy, dáng dấp Đại hoàng tử thật tốt, cùng Hoàng thượng là một
khuôn mẫu khắc ra ngoài." Huệ phi khen tiếp một câu.
Liễu Vi Dung xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đoàn Đoàn,
hết ý kiến, ánh mắt Huệ phi thật là lợi hại, nhỏ như vậy, lại có thể nhìn ra
cùng Hoàng đế một khuôn mẫu khắc ra ngoài.