"Người đâu, mau đánh chết con mèo kia." Hoàng hậu cắn môi, vừa lui
về phía sau, vừa bình tĩnh ra lệnh.
Không biết trên người Hoàng hậu có cái gì hấp dẫn con mèo điên, một
con mèo linh hoạt tán loạn, thế nhưng hai mắt đỏ thẫm kinh khủng nhìn
chằm chằm Hoàng hậu.
Bởi vì mục tiêu của con mèo là Hoàng hậu, sau khi một đám phi tần lui
về phía sau một khoảng cách nhất định, liền đứng lại, Liễu Vi Dung vẫn chú
ý động tĩnh của Phương quý phi cùng Hoàng hậu, cảm thấy có chút chật
chội, tính lui về phía sau một bước, một không bắt bẻ, bị người đạp chéo
quần, còn đẩy một cước, khóe mắt dư quang liếc lên là một đôi giầy thêu
màu xanh nhạt, người bên cạnh thấy Đức tần bị vấp ngã, thật nhanh lui ra
ngoài, chỉ sợ bị dính líu, trong lúc nhất thời, bên người Liễu Vi Dung trừ
Bạch Liên thế nhưng không có ai.
Không ai có thể đỡ, lảo đảo một cái sẽ té xuống đất đi.
"Bạch Liên!"
"Chủ tử......" Bạch Liên quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy chủ tử sắp ngã
xuống trên đất, trên đất này vừa đúng có một viên đá bén nhọn, con ngươi
co rụt lại, lập tức vươn tay theo phản xạ kéo Liễu Vi Dung, dùng sức một
cái, chấp nhận bị đụng phải viên đá kia kéo Liễu Vi Dung lên.
Liễu Vi Dung chưa tỉnh hồn đứng lại, vỗ vỗ ngực đứng ở bên đường,
ánh mắt quét đến vị trí nàng ngã, kinh ngạc trợn to hai mắt, trong lòng rét
run, ở nơi nàng ngã lúc nào thì xuất hiện một tảng đá bén nhọn, xem ra là
có âm mưu trước.
Liễu Vi Dung mím môi đỏ mọng, trên mặt hết sức khó coi, cộng thêm
không biết người nào đạp một cước lên chéo quần nàng, chỉ là đôi giầy thêu
màu xanh nhạt này, nàng lại khắc sâu ấn tượng.