Mình lôi trong hai túi áo com-lê ra một nắm phong bì xanh đỏ.
Mợ nói “Nhiều hè” rồi cười hihi. Đếm một hồi, mình ngồi ngẩn
mặt ra, bảo:
- Coi có sót cấy mô nựa không, răng anh thấy thiếu mất mấy
thằng. Chẳng lẹ cưới nó thì mình đi, còn cưới mình nó lại quên à?
Láo!
Mợ nhăn mặt hùa theo:
- Ừ, rứa là láo. Mà anh tính coi lỗ nhiều không nha.
Mình ừ hữ, “rồi rồi”…
Chiều tối hai đứa mới tỉnh dậy. Người nhà bảo hai đứa đói bụng
thì ăn chi đi. Mình hỏi em ăn chi, mợ ỉu xìu bảo:
- Em thèm bát canh rau lang, cổ em đắng lắm.
Mình mặc quần đùi hoa, cởi trần, xách rổ ra vườn hái rau lang.
Muỗi bu chi chít, trời thì sẩm tối, cắm cúi mãi mới vặt được một
nắm rau lang. He he, lần đầu tiên lao động nghĩa vụ đây. Phải vác
nguyên mấy vết muỗi đốt vào khoe với vợ mới được.
Ăn tối xong hai đứa lang thang ra đầu làng dạo mát, tiện thể
ghé vô quán làm điếu thuốc luôn. Bà chủ quán hỏi: “Vợ chú đó à,
xinh hè”. Mình gật gật đầu, vợ cháu đấy. Úi chao, mở mồm phát
âm hai từ “vợ cháu” mà thấy mình nhớn lên bao nhiêu.
Mợ bảo: “Em ra đây ăn sữa chua nha chồng”. Ừ, mợ cứ biến đi
cũng được.
Mấy chú xe ôm quen mặt cười cười nói, tối ni mấy nháy chú
hầy? hê hê, giữ sức nha chú. Mình bảo mệt bỏ xừ, nháy nhiếc đếch