NHẬT KÝ XIZ - Trang 99

mại cho mình, rắc chút muối vừng bên cạnh, khi thì gói xôi bằng
lá sen, khi thì lá chuối.

Bữa cuối cùng mình nhận được năm trăm ngàn nhuận bút, ngồi

đợi anh đến như mọi hôm. Anh hỏi “Ăn mấy cái?” Mình bảo “Thôi
hôm nay em có tiền rồi, anh em mình ra ăn phở, làm chén cho
vui.” Anh bảo còn hơn chục cái, để đi vài vòng bán hết xong về ngủ
mai còn đi phụ hồ. Hóa ra nghề chính của anh là thợ xây, cũng
thuê trọ ở một khu lụp sụp bên Triều Khúc. Mình gửi tiền nợ, dúi
thêm cho anh hai mươi ngàn nhưng anh không lấy. Mình bảo:

- Anh phải cầm cho em vui, anh không biết đấy, giờ em mới

nói, mỗi khi nghe tiếng anh rao “Bánh khúc” từ xa, em muốn rớt
nước mắt vì mừng. Anh không cho nợ chắc em chết đói lâu rồi!

Anh vẫn không cầm. Chỉ chào mấy tiếng lí nhí rồi lùi lũi

khuất dần trong đêm tối…

Bánh khúc, ôi bánh khúc… Hà Nội đã vào mùa thu. Khi mình trở

lại nơi đây liệu có còn gặp lại cố nhân năm nao? Gặp lại món quà vặt
từng khiến mình rớt nước mắt không phải vì yêu mà vì đói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.