NHẬT KÝ XIZ - Trang 98

Anh im lặng mở mấy lớp bao bì ủ trên nắp nồi ra, lấy đũa khều
khều rồi hỏi: “Mấy cái?” Đang đói, mình trả lời: “Hai cái, nhiều
xôi vào cho em!”

Hai cái bánh khúc nhỏ như quả hồng xiêm, bên ngoài lấm tấm

hạt xôi, kèm nhúm muối vừng… Uầy, sao mà ngon và bùi thế. Ăn
xong vẫn còn thèm, bèn gọi thêm hai cái nữa.

Ăn xong buột mồm định hỏi bọn anh làm bánh khúc bằng lá

khoai lang à? Nhưng đang mắc nợ nên phanh lại được, vả lại cũng
ngon phết vì vừa có xôi, thịt lợn, đậu xanh… nên ngậy và bùi bùi.
Quan trọng hơn là giải quyết được khâu đói nên mình rất ưng cái
bụng.

Nói thêm về món này thì thật ra bánh khúc là thứ quà vặt có

phần kém thẩm mỹ nhất so với những thứ khác, một thứ bánh
vốn rất là đặc sản của người Hà Nội. Nhưng đói thì thẩm mỹ éo gì
nữa, khi ấy chỉ thấy tiếng rao của anh bánh khúc hay như tiếng
dương cầm trong đêm. Cả ngày chỉ mong đến mười một giờ khuya
để thấp thỏm chờ cái bóng nhỏ nhỏ, khắc khổ của anh trên cái xe
đạp mini (chắc là của tàu). Ba tiếng “Khúc nóng nào” của anh vui
gấp 10 lần ba chữ “Em yêu anh” của một đứa con gái nói bên tai
mình. Không yêu có chết được đếch đâu!

Sau đêm đó, mình và anh thân thiết với nhau hơn. Anh quý

mình vì điều gì không rõ, chỉ biết cho mình nợ thoải mái mà không
lăn tăn. Hàng đêm, cứ hơn mười một giờ chút là đạp cái xe cà tàng
ngang qua chỗ mình trọ, dựng xe xuống hỏi mình hôm nay ăn mấy
cái đây? Rồi vào phòng kéo bi thuốc lào, mình nhắc anh ghi vào
sổ kẻo quên, anh bảo khỏi cần, chú nhớ là được!

Tổng cộng mình nợ anh một trăm mấy chục ngàn nhưng anh

không nhắc cũng không hỏi ngon không, chỉ lấy thêm xôi khuyến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.