NHẬT KÝ XIZ - Trang 97

Nằm nguyên cả ngày đói vật vã, khi no đủ người ta có vô vàn ước

mơ và dự định, thậm chí có cả lý tưởng nữa. Nhưng khi nằm vì đói (à
khi đói rất hay nằm, nằm là nghĩa cử thông minh nhất vì đỡ phải
ngọ nguậy tốn calo) người ta chỉ có duy nhất một khát khao cháy
bỏng: Kiếm cái gì đút tạm vào mồm cho đỡ đói?

Hai ngày đầu của tháng ăn chay ramadan (gọi thế cho hoành),

mình nợ được mỳ tôm của cô em hàng xóm bán tạp hóa. Đến bữa cứ
công thức như này mà phang: 1 gói mỳ tôm + 1 nhúm rau cải (vặt
trộm ngoài bãi), đun lên rồi chén. Ăn nhiều đến nỗi ngửi mùi mỳ
tôm là sợ.

Ngày thứ ba ra mua cửa hàng tạp hóa đóng mẹ nó cửa để làm gì đó

đếch biết, mình đói không mò dậy nổi nữa. Nghĩ phen này hỏng
rồi, bắt xe buýt lên tòa soạn tờ báo mình hay gửi bài, vào phòng tài
vụ, ông trả nhuận bút vừa thấy mặt mình thò vào đã cười nhăn nhở:
“Chưa có cháu ơi!” Mình vừa ngại vừa chán lại lò dò đi bộ ra đường
bắt xe về nằm tiếp.

Tối năm ấy cũng gần đến trung thu như hôm nay, Hà Nội

bắt đầu se lạnh. Mười một giờ đêm đẩy cửa ra ngó trăng phát. Tâm
trạng éo đâu, thật ra là ngó nghiêng coi có hàng quán nào quanh
đấy còn sáng đèn để nợ gói mỳ. Cả khu vắng hiu vắng hắt. Chợt
từ xa, dưới những đốm đèn đường lờ mờ, một bóng người đi xe đạp
vừa rao câu gì đó. Đếch biết rao gì, nhưng chắc là có thứ gì đó ăn
được mới đi tầm này, đấy là mình đoán thế.

Bóng người gần hơn, tiếng rao rõ dần. Giờ thì nghe rõ: “Khúc

nóng nào! Bánh khúc đê!”. À, bánh khúc. Món này trước từng ăn
nhưng nghe như mùi cám lợn nên không ấn tượng lắm, nhưng giờ
thì đói vãi… Bèn chặn người đi xe đạp lại. Hóa ra là một anh tầm
hơn ba mươi, người gầy, nhỏ nhỏ, sau xe đèo cái nồi ủ bánh khúc.
Mình rụt rè thăm dò, hỏi xem liệu anh có cho tôi nợ được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.