NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 145

lòng nghe theo, chủ nhân sẽ đem thức ăn thừa ban cho nó, khi vui có thể
đem nó nâng lên đỉnh đầu; sói lại không giống, sói đám đoạt, không cần
người khác ban cho cũng có thể có thịt ăn, tìm được cơ hội cũng có thể
cưỡi trên đỉnh đầu người khác.

Phải lăn lộn làm ra chút tiền đồ, hoặc là làm chó, hoặc là làm sói, nếu

hai thứ này đều không muốn làm, vậy thì cũng chỉ có thể cả đời làm kẻ tôi
tớ, ở tầng lớp xã hội thấp nhất chịu khổ. Nếu cậu không cam lòng, cậu cũng
muốn làm người ở phía trên người khác, như vậy cậu nguyện ý làm chó hay
là làm sói?

Trương Thắng ngẫm nghĩ một cậut, chỉ nói một chữ:

- Sói!

- Tốt!

Từ Hải Sinh gõ nhịp tán thưởng nói:

- Nếu làm sói, phải đoạt. Chỉ cần có người đoạt, chiến trhắn liền

không thể né tránh. Thương trường là gì? Thương trường cũng giống như
chiến trường, cần dựa vào đánh, phải chết người, phải dùng đầu mà suy
nghĩ, chứ đừng dắt ở lưng quần mà sống. Chuyện lặt vặt này ai có thể làm?
Ngồi đấy mà há miệng chờ sung?

Dùng thủ đoạn thì làm sao? Thắng làm vua, thua làm giặc, Lưu Bị có

phải là cướp không? Chu Hồng Vũ có phải là cướp không? Nỗ Nhĩ Cáp
Xích có phải là cướp không? Hồng Thiên Vương có phải là cướp không?
Bị bại là cướp, đánh thắng là vương! Thủ đoạn không quan trọng, quan
trọng là kết quả.

Từ Hải Sinh thấy Trương Thắng nghe nhập thần, thản nhiên cười, nói

lời thấm thía:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.