NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 147

Trương Thắng nghĩ đến khoản vay hai triệu tám trăm ngàn, liền gật

đầu thật mạnh. Dù sao Cổ Cổ Văn kia cũng không phải là cái thứ tốt gì,
dùng thủ đoạn như vậy đối với ông ta coi như là báo ứng của ông ta đi.

Sáng sớm hôm sau, Trương Thắng lại đến phòng làm việc của Chủ

tịch xã Cổ.

Vẫn là một bình trà, vẫn là nửa sống nửa chết nằm ở ghế ông chủ, vẫn

là híp mắt ngủ gà ngủ gật, tuy nhiên lần này Trương Thắng không còn ngồi
ghế đối diện chờ tuyên án nữa.

Hắn thoải mái lên tiếng chào hỏi, đi qua cầm lấy bao thuốc “Tiểu hùng

miêu” trước mặt Chủ tịch xã Cổ, tự mình rút một điếu châm, rít một hơi
thật sâu, thoải mái mà nhìn Chủ tịch xã Cổ đang ngồi nửa mông trên bàn
làm việc.

Chủ tịch xã Cổ kinh ngạc mở mắt ra nhìn nhìn, khinh miệt cười, lại

hơi hơi nhắm mắt lại. Thái độ của Trương Thắng có chút làm lão không
vui, lão quyết định, lát nữa còn phải bóp chẹt hắn.

Trương Thắng nhổ ra một ngụm khói, nhàn nhã đợi một hồi mới nói

với Chủ tịch xã Cổ:

- Chủ tịch xã Cổ, hôm nay tôi đến vẫn là vì việc đó. Ha ha, tôi biết anh

khó xử, có thể anh khó hơn nữa chung quy cũng không thể khó hơn anh em
chúng tôi. Chủ tịch xã Cổ, anh mở miệng vàng, chúng ta cùng hưởng thụ
bất tận rồi, tương giao một hồi, chút việc ấy anh nhất định phải hỗ trợ.

Chủ tịch xã Cổ ho khan một tiếng, chậm chạp rút ra một điếu thuốc

ngậm vào, chờ giây lát không thấy Trương Thắng châm cho, lão mất mặt tự
mình cầm lấy bật lửa châm. Hít một hơi, hộc ra một ngụm khói, chậm chạp
nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.