NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 163

Dòng người lúc này đã nhiều hơn. Tuy nhiên, Trương Thắng lái xe rất

cẩn thận, vững vàng nên không có nguy hiểm gì. Khi đi ngang qua ngôi
trường trung học, nhìn cánh cổng trường đóng chặt, Trịnh Tiểu Lộ thở dài
nói:

- Anh Trương, anh xem, đối diện chính là trường trung học trước đây

của tôi.

Trương Thắng quay đầu nhìn thoáng qua, đó là trường trung học Đệ

Thập Tam của thành phố.

Trịnh Tiểu Lộ nhìn ngôi trường quen thuộc, nhẹ giọng nói:

- Học sinh thời này đều không ai quản, tự do tự tại. Nhưng tôi từ nhỏ,

hâm một nhất là những bạn học có cha mẹ quan tâm. Chẳng sợ họ mắng
anh, hay đột nhiên đánh anh. Đó là vì cha mẹ anh yêu anh nên mới quan
tâm đến anh. Nhưng tôi muốn có người quan tâm đến thì cũng chỉ là một
giấc mơ. Mỗi lần đến lúc họp phụ huynh, tôi thường hay đeo cặp sách mà
đi lang thang trong trường, trong lòng cảm thấy rất mất mát.

- Sau này trưởng thành rồi, thì lại càng cần có người quan tâm hơn.

Tôi là một cô gái không có chí hướng gì. Cho dù là ngôi nhà ngói hai gian.
Trước nhà nuôi gà, sau nhà trồng rau, sống cuộc sống đạm bạc, không cần
điều gì đặc biệt. Tôi là người luôn không có cảm giác an toàn.

Trương Thắng nghe xong, cũng không biết nên nghĩ cái gì. Muốn nói

hết với cô ấy nhưng miệng bất kể thế nào cũng không nói nên lời. Tình
cảnh của hắn hiện tại, chưa có tư cách suy xét đến vấn đề cá nhân. Trương
Thắng thở dài thật mạnh, buồn bực đạp xe đi tới.

Hai người đạp xe hơn một tiếng đồng hồ mới tới được trại tạm giam.

Trước cổng nhà giam, Trương Thắng nhìn thấy một chiếc xe Mercedes
Benz đang từ một cánh cổng khác chạy nhanh ra ngoài. Lái xe mặc dù chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.