NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 204

Trên đời này thật sự có người như thế sao?

Giám đốc Từ thật sự không thể tin nổi, nhưng ông ta đã hỏi thăm hai

lần, nghe rất rành mạch, tuyệt không sai. Nhất thời ông ta cảm giác như
mình đang nằm mơ.

- Chú em…

Giám đốc Từ mưa gió thấy cũng nhiều rồi. Vì lợi ích bất hòa mà anh

lừa tôi, tôi lừa anh. Từ trước tới nay đều là ông ta cùng người khác tranh
giành lợi ích. Đột nhiên gặp phải người như vậy, đem tiền hai tay dâng cho
mình, ngược lại khiến ông ta không biết làm sao.

Trương Thắng cười, thẳng thắn nói:

- Anh Từ, tôi kỳ thật trong lòng đều hiểu được. Người vay chính là tôi,

một khi tin tức không xác thực, người phải chịu ngồi tù cũng chính là tôi.
Nhưng số tiền lời lớn đến như vậy, coi như là cái giá tôi đầu tư vào. Bằng
không thì ai dám làm cùng với tôi chứ. Không có anh, tôi có muốn gánh
trách nhiệm thì ngân hàng cũng không cho vay.

Từ Hải Sinh trầm mặc. Ông ta cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Nhiều năm lăn lộn trong xã hội, khiến cho lòng của ông ta được ma luyện
đến vô tình. Nhưng lời nói thành khẩn của Trương Thắng, khiến cho bản
chất vốn tà tâm của ông được dâng lên một dòng nước ấm. Vây bên cạnh
ông có không ít người, nhưng có ai đối với ông được như vậy? Có thể đối
mặt với tiền vàng mà không thấy lợi quên nghĩa?

Trương Thắng, thứ nhất chẳng có xuất thân danh giá, thứ hai thất

nghiệp. Từ Hải Sinh cho dù chỉ mong kiếm lợi, nhưng kết giao bằng hữu
vẫn thích những người như Trương Thắng.

Mọi người là như vậy. Mặc kệ mình vô liêm sỉ đến cỡ nào, nhưng bản

thân lại chẳng muốn kết giao bằng hữu giống mình. Lời nói của Trương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.