NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 224

càng không hỏi thăm hắn rốt cuộc là phát tài bao nhiêu. Điều này khiến
Trương Thắng cảm thấy rất hổ thẹn.

Cô gái ham giàu trên đời này rất nhiều. Nhưng điều này lại chẳng liên

can gì đến Trịnh Tiểu Lộ. Cô thuần khiết như một viên pha lê. Chỉ cần anh
đối với cô ấy tốt, chẳng sợ hai người chỉ uống nước sôi, cô ấy cũng sẽ cam
tâm tình nguyện đi theo anh suốt đời.

Những cô gái như vậy không nhiều lắm. Họ giống như một bảo vật

còn sót lại. Rất may mắn, bảo vật này hắn đã chiếm được. Vì thế, Trương
Thắng càng thêm quý trọng cô.

Hôm nay, Trương Thắng nhận được cuộc điện thoại của Từ Hải Sinh,

nói hắn đến nhà máy gặp mặt. Ông ta nói rằng mình đã liên lạc được với
một doanh nghiệp rất tốt, chuẩn bị qua tay đem đất bán đi. Vừa lúc Trương
Thắng điều tra được một đại lượng tư liệu, tư tưởng kia trong đầu lại càng
nung nấu hơn, muốn cùng Từ Hải Sinh thảo luận một chút. Vì thế đã lập
tức chạy xe đạp đến nhà máy.

Lúc này, trong văn phòng Từ Hải Sinh.

Từ Hải Sinh cúp điện thoại, hai chân thoải mái gác lên bàn làm việc,

nhẹ nhàng lay động mũi giày. Đôi giày bóng láng, gần như có thể thấy
được mặt người. Trên bàn đặt một lọ hoa, bên trong có vài bông hoa tươi,
kiều diễm ướt át.

Đối diện là một người đàn ông trung niên có nốt ruồi nơi khóe miệng,

mặc một chiếc áo bông in hoa, chiếc quần thường màu xanh nhạt, thắt lưng
đeo bao di động. Chiếc máy nhắn tin này không phải là cái cục gạch như
bấy giờ, mà là thương hiệu Motorola rất đẹp. Nhìn qua, hẳn là một ông chủ
lớn rất có thực lực.

Từ Hải Sinh hút thuốc, mỉm cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.