NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 226

- Cậu ta... thật sự rất tốt. Đáng tiếc là cậu ta cách chúng ta quá xa. Có

phải là một tài năng để bồi dưỡng hay không thì còn rất khó nói. Tôi thì lại
không có thời gian để chỉ điểm cho cậu ta. Nếu không, tôi thật cũng muốn
dẫn dắt cậu ta một phen.

Người trung niên đối diện cười nói:

- Có thể làm cho anh cảm thấy tiếc, hẳn là không tồi. Nhưng, anh tại

sao lại muốn nuốt đất của cậu ta?

Từ Hải Sinh cười nói:

- Đây là hai chuyện khác nhau. Người làm ăn thì nói chuyện làm ăn.

Lợi hợp là bằng hữu; lợi phân thì là đối thủ. Trên thương trường chỉ có lợi
ích vĩnh viễn chứ không có bằng hữu vĩnh viễn. Không thể nói đến nhân
tình được. Đây là luật thép trên thương trường. Chúng ta xử lý việc chứ
không xử lý con người.

- Kỳ thật, đối với cậu ta tôi cũng đủ lòng từ bi rồi. Tôi muốn đối phó

cậu ta, biện pháp hãy còn rất nhiều. Ví dụ như phát ra phong thanh, nói là
thủ tục mảnh đất này không đầy đủ, hù người muốn mua, hoặc thúc giục
ngân hàng đòi nợ, hoặc hạ giá thấp khiến cậu ta bán đất...Mà tôi bảo anh ra
giá cao gấp ba lần mua lại cũng đã là cho cậu ta một miếng thịt béo rồi.

Người đàn ông trung niên kia cười nói:

- Chính xác. Đây cũng không phải là phong cách của anh. Anh làm

việc trước giờ luôn chú ý từ giá thấp nhất kiếm được lợi ích lớn nhất. Hiện
tại pháy ra từ tâm, thật sự là nằm ngoài dự liệu của tôi.

Từ Hải Sinh nghe xong, cười nhưng không nói.

Ông ta thật sự xem Trương Thắng là bạn, cũng không phải nói láo.

Nếu ông ta có thịt ăn, ông ta cũng không ngại mà phát cho Trương Thắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.