- Nhà máy điện lạnh của chúng tôi ở tỉnh Z là nhà máy số một số hai
đấy. Xây dựng nhà máy ở đây, lấy tỉnh làm cứ điểm, từ đó bao trùm ra toàn
bộ thị trường đông bắc. Đây chính là suy nghĩ của chúng tôi. Cho nên quy
mô của nhà máy đương nhiên là không nhỏ rồi. Điều duy nhất chúng tôi có
thể làm là thanh toán tiền. Hiện tại, một mẫu ở chỗ trung tâm khu kinh tế là
ba chục ngàn. Ở những chỗ khác kém hơn là khoảng hai chục ngàn. Chú
em Trương, đất của cậu cũng không phải là nơi tốt nhất. Như vậy đi, tôi ra
giá hai mươi mốt ngàn năm trăm đồng một mẫu. Toàn bộ mua lại, như thế
nào?
Trương Thắng cũng không trả lời, hút một hơi thuốc, lặng yên tự hỏi.
Giao tiếp với lão Cổ kia lâu như vậy, cái tật nôn nóng của hắn cũng đã sửa
được không ít. Cũng không còn là tên tiểu tử mới ra đời nữa.
Khâu Minh Nghĩa mỉm cười nói:
- Chú em không cần phải ngại. Đây cũng là hơn tám triệu rồi. Nếu đổi
là người khác cũng chưa chắc bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Từ Hải Sinh vẫn cười híp mắt, ngồi một bên hút thuốc, dường như
hoàn toàn không đếm xỉa đến. Lúc này, thấy Trương Thắng không nói lời
nào mới cười ha hả:
- Tiểu Trương à, lão Khâu là một người rộng rãi đấy. Cái giá này cũng
là công bằng rồi. Cá nhân tôi cho rằng cậu có thể suy xét một chút.
Lời này của ông ta rất hợp tình hợp lý, làm cho người ta cảm giác
được là hoàn toàn đứng về phía Trương Thắng. Trương Thắng sau khi suy
nghĩ, vẫn lắc đầu một cái.
Trương Thắng hút một hơi thuốc, nhẹ nhàng cười rộ lên:
- Hai mươi mốt ngàn năm trăm đồng một mẫu, ấn theo giá thị trường
bây giờ là không cao cũng không thấp. Anh là bạn do anh Từ giới thiệu, tôi