NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 231

Từ Hải Sinh vội vàng hướng Khâu Minh Nghĩa nháy mắt. Khâu Minh

Nghĩa liền hiểu ý, cười ha hả nói:

- Chú em Trương, cậu vẫn còn trẻ, việc buôn bán, nào mới có câu đầu

tiên đã đem sự việc định rồi? Một khách thì không phiền hai chủ. Nếu đất
bên cạnh đều đã có chủ hết rồi thì tôi làm sao mà xây dựng nhà máy?

- Cậu chắc không phải là đã đồng ý với người khác rồi chứ? Được, cứ

xem như là tôi xem trúng mảnh đất này, cậu cứ ra giá đi, bao nhiêu tiền thì
cậu mới bằng lòng bán nó cho tôi? Nếu cậu đã nhận tiền đặt cọc rồi thì cứ
tính vào luôn. Tôi đây rất thoáng đấy.

Trương Thắng cười nói:

- Anh thật sự là rất rộng rãi. Tôi thích nói chuyện làm ăn với những

người như anh. Nhưng, tôi thật sự chỉ có thể bán một trăm hai mươi mẫu,
nhiều hơn một phần tôi cũng không bán. Anh có ra giá bao nhiêu cũng
không bán. Trương Thắng giọng điệu rất kiên quyết. Khâu Minh Nghĩa cho
dù già như hồ ly cũng không thể nào tiếp lời. Từ Hải Sinh thì không biết vì
sao Trương Thắng lại kiên trì chỉ bán một trăm hai mươi mẫu. Ông ta vội
vàng cười hòa giải:

- Lão Khâu, anh không phải muốn mời khách ăn cơm sao? Có tiệc thì

cứ đi trước, hôm nào chúng ta lại tiếp tục thương lượng.

- Chú em Trương là người thành thật, nhất ngôn cửu đỉnh. Đoán chừng

là đã đáp ứng người nào rồi, nếu đổi ý sẽ rất mất mặt. Tiểu Trương, tôi đây
muốn nói cậu đấy, nếu bán thì phải bán cho người quen. Nếu có người ra
giá cao, đương nhiên là phải lấy lợi ích lớn nhất làm gốc. Lão Khâu có
thành ý như vậy, cậu cũng không thể nói quyết liệt như thế. Hãy về mà suy
nghĩ lại nhé.

- Haha, thật sao? Vậy thì tôi còn có bữa tiệc, tôi xin phép đi trước.

Chú em Trương, tin rằng cậu sẽ không tìm được khách hàng nào rộng rãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.