NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 233

- Anh Từ, anh hãy suy nghĩ một chút. Khi đó sẽ là tấc đất tấc vàng.

Chỉ sợ không chỉ tăng gấp tám lần đâu. Tôi gần đây cân nhắc mãi mới hiểu
được điều này. Nếu ham lợi ích trước mắt, u mê mà bán đi, chờ khi mình
suy nghĩ minh bạch rồi thì hối hận cũng đã muộn.

Từ Hải Sinh sắc mặt biến đổi, cười khan nói:

- Cậu nói rằng chúng ta đem mảnh đất này treo giá?

Trương Thắng chân thành đáp:

- Vâng, chính là chủ ý này. Kỳ thật tôi hôm nay đến đây, chính là

muốn thương lượng với anh việc này. Chúng ta chia làm 55-45; gánh nặng
đi vay cũng là tỷ lệ 55-45.

- Chúng ta bán đi một số, còn lại một số. Số còn lại, nếu anh cần dùng

tiền gấp, thì phần của anh anh cứ tự mình xử trí. Tôi sẽ tiếp tục giữ lại phần
đất của mình. Nếu anh cũng đồng ý giữ lại để làm tăng giá trị tài sản, mà
tôi đứng tên lâu quá cũng không thích hợp. Chúng ta cứ trước ký một văn
bản rõ ràng, ghi chú phần của ai như thế nào.

Hắn nói đến đây, dừng một chút rồi hớn hở nói tiếp:

- Thật đáng tiếc, ngoại trừ khoản tiền chúng ta đi vay ra thì cũng chỉ

còn tiền bán đất. Đây chính là một tổn thất lớn. Tôi mỗi lần nghĩ tới đều
cảm thấy ruột đau như cắt.

Từ Hải Sinh nghe xong, ngoài miệng thì cười, nhưng trong lòng thì

đau như cắt. Suy nghĩ một chút thì thật là đau lòng.

Nhưng Trương Thắng đề nghị này rất hợp tình hợp lý. Dù là ông ta

gian như quỷ, nhưng giờ phút này cũng không thể phản bác, chỉ là cố giả
cười, đồng ý với đề nghị của Trương Thắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.